Chương 141: Ngoại Truyện - Tần Vãn Amp; Giản Chi Diễn

[1]

Lần đầu tiên Tần Vãn gặp Giản Chi Diễn là mùa hè năm mười sáu tuổi.

Hôm đó, nàng giúp Quân Thù giành lấy linh thảo mà hắn muốn, chém giết trở về Vấn Tâm Tông, đúng lúc thấy Quân Thù và Tô Nguyệt Ly đang ngắm hoa trong vườn.

Người nàng còn mang thương tích, nhìn thấy Quân Thù cầm một đóa hoa ngọc lan cài lên tóc Tô Nguyệt Ly, nàng không nhịn được liền tức giận tranh chấp.

Sau khi cãi nhau, nàng tức tối một mình hạ sơn đến kỹ nam quán, đập linh thạch, bảo ông chủ gọi tất cả thanh quan lên.

Mấy chục mỹ nhân nối đuôi nhau bước vào, đồng loạt quỳ gối trước mặt nàng.

Nàng uống rượu giải sầu, chỉ bảo: "Ngẩng đầu lên."

Cả đám kỹ nam ngẩng đầu.

Nàng nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người Giản Chi Diễn.

Nàng không ngờ một kỹ nam quán bình thường lại có người tuyệt sắc như vậy, thế nhưng lòng nàng chỉ có Quân Thù, ánh mắt chỉ thoáng chững lại rồi quay đầu đi, gọi Giản Chi Diễn: "Chọn y đi."

Dường như Giản Chi Diễn không lấy làm lạ đối với chuyện nàng giữ y lại, tất cả mọi người lui xuống, y bình tĩnh quỳ dưới đất.

Tần Vãn không lên tiếng mà chỉ uống rượu, uống hết chung này đến chung khác.

Rượu của người phàm không chuốc say được tu sĩ, nàng uống như uống nước lã, lát sau ngược lại bình tĩnh hơn.

Đợi hoàn toàn tỉnh táo, nàng mới cảm thấy hoang đường.

Mình là Đại sư tỷ Vấn Tâm Tông, hôn thê của Thiếu chủ Nhạc Thành, tới đây còn ra thể thống gì?

Nàng ném hai viên linh thạch, đứng dậy định đi.

Giản Chi Diễn thấy nàng đứng dậy, vội vã lên tiếng: "Tiên quân đi rồi ư?"

"Ta còn cần ngươi đồng ý à?"

Tần Vãn lạnh nhạt liếc y.

Giản Chi Diễn gấp gáp đứng dậy, bắt lấy vạt áo nàng, đôi mắt nhìn nàng đầy ắp khẩn cầu: "Là do nô làm không tốt chỗ nào ư?"

"Không có gì không tốt." Tần Vãn thấy y hoảng hốt, ngược lại thấp giọng, dịu dàng đáp: "Ta có việc, phải đi rồi."

"Tiên quân…" Giản Chi Diễn thấy nàng dịu giọng nhỏ nhẹ, to gan nói: "Tiên quân có thể mua nô tài không?"

"Mua ngươi?" Tần Vãn nhướng mày: "Ngươi và ta lần đầu gặp nhau, vì sao ta phải mua ngươi?"

Giản Chi Diễn nghe thấy lời này chợt sững sờ, tuyệt vọng hiện lên trong mắt, nhưng y vẫn buông vạt áo của Tần Vãn ra, không hề nhiều lời, chỉ cung kính khấu đầu: "Tiên quân đi thong thả."

Tần Vãn cũng không để ý, xoay người bỏ đi.

Sau khi nàng bước xuống lầu, ông chủ chạy tới bắt chuyện một phen, bảo gã sai vặt tiễn nàng ra cửa.

Lúc đi ra hậu viện, nàng trông thấy Giản Chi Diễn được người khác dẫn đườn bước đi trên hành lang về phía phòng bao khác.

Nàng không khỏi dừng bước, thoáng do dự, chỉ vào Giản Chi Diễn rồi hỏi gã sai vặt bên cạnh: "Y đi đâu đấy?"

"Đi gặp khách mới ạ."

Gã sai vặt cười: "Giản công tử vừa mới treo bảng, rất nhiều người chỉ đích danh muốn gặp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!