Gần đến ngày cưới, Hoa Ngọc cũng thường đến thăm ta.
Mỗi lần đến, nàng đều bắt gặp Thương Huyền ngồi trên ghế trúc trước cửa, chậm rãi cầm kim thêu túi thơm.
Hoa Ngọc xông vào hỏi ta:
"Ta thấy ánh mắt Thần quân không được tốt lắm, liệu có thêu nổi không?"
Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp:
"Mấy hôm trước hắn còn xuống hạ giới trừ yêu, dùng Sương Cửu Kiếm gọt người ta thành bộ xương khô, mắt hắn vẫn tinh lắm."
Một vị "Lão Thần quân" khẽ ngẩng đầu lên, cách cửa sổ hỏi:
"Thêu đuôi uyên ương dùng chỉ gì?"
"Chỉ vàng."
Thương Huyền lại cúi xuống, thay bằng chỉ vàng.
Hoa Ngọc cười ngặt nghẽo:
"Thế có ai thêu áo cưới cho ngươi?"
Ta chỉ ra ngoài cửa:
"Tất nhiên là 'Lão Thần quân' thêu rồi."
Thương Huyền không tỏ ra vẻ gì trên mặt, nhưng tốc độ làm việc rất nhanh, chỉ mấy hôm đã khiến người ta đem áo cưới đến.
Áo cưới đỏ thẫm, thêu phượng vàng tinh xảo, sống động như thật, đính thêm bảy sắc bảo châu từ Đông Hải, ánh sáng lấp lánh, giá trị vô ngần.
Hoa Ngọc nhìn chăm chú, đôi mắt như muốn rớt ra khỏi tròng.
Nàng vừa ngắm áo cưới vừa nói:
"Nghe nói gần đây Quỷ Vực không được yên ổn, các vị thần quân Thiên giới đều bận rộn trấn áp Quỷ Vực, thế mà Thương Huyền vẫn có thời gian làm áo cưới cho ngươi, quả thật không tồi."
Thương Huyền thực sự rất bận.
Mẫu thân ta cũng vậy, lúc nào cũng dầm mưa dãi gió, bỏ ta ở lại trông coi Đan Huyệt Sơn.
Hoa Ngọc lại nói:
"Nghe nói Minh Hoa sắp c.h.ế. t rồi."
Ta khựng lại.
Không ngờ lại nhanh như vậy.
Nếu như Nhạc Lan chịu chăm sóc Minh Hoa tử tế, thì Minh Hoa vẫn có thể giữ được mạng sống của mình. Nhưng có vẻ như Nhạc Lan đã mất kiên nhẫn rồi.
Chớp mắt, hôn kỳ đã đến.
Ngày đại hôn của ta và Thương Huyền, Thiên giới tới dự đông đủ.
Lễ bái đường được tổ chức tại tiên phủ của Thương Huyền, nơi địa thế hiểm trở, bình thường, thần tiên cũng khó mà tới, yên tĩnh vô cùng.
Trong điện tĩnh lặng, chỉ có Hoa Ngọc bên cạnh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!