Chương 10: (Vô Đề)

Nhạc Thanh Lam bị ta đẩy ngã xuống giường, hơi thở dần trở nên dồn dập:

"Phượng Tam, nàng có biết ta là ai không?"

"Phu quân."

Ánh mắt ta mờ mịt, mượn chút men say, ta chui vào trong lớp áo của hắn.

Còn niệm một câu chú nhỏ, trói hắn lại trên giường.

Nhạc Thanh Lam khẽ rên một tiếng, giọng trầm khàn, dỗ dành:

"Nàng đúng là tiểu bối vô lễ, nhẹ tay chút."

Ta mồ hôi đầm đìa, học theo những chiêu thức mà Nhạc Thanh Lam từng dạy ta khi xưa, chủ động đầy nhiệt tình.

Không biết từ lúc nào, chú trói tay hắn đã được giải, hắn xoay người, nhốt ta dưới lớp chăn, đôi môi mang theo vết cắn của ta, trông như một vị thần bị vấy bẩn.

"Phượng Tam, nàng thật là..."

Hắn cúi đầu, lần đầu tiên chủ động hôn ta, một tiếng thở dài tan vào màn đêm:

"... Thật là gan dạ."

Cuối cùng, ta cũng tìm lại được cảm giác khi xưa, như rơi vào tấm lưới dày đặc, được bao bọc bởi sự dịu dàng.

Cả đêm quấn quýt không ngủ.....

Tiếng chim hót buổi sớm len lỏi vào tai ta.

Ta vẫn nhắm mắt, hồi tưởng lại giấc mộng đêm qua, quả thật là một giấc mộng xuân ngọt ngào...

Chỉ có điều, giọng nói của mẫu thân ta thật chói tai.

"Phượng Tam dậy chưa, ta có chuyện muốn nói."

Ta nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, vô thức duỗi mình, tay chạm phải một lồng n.g.ự. c trần trụi.

Hả?

Lồng ngực?

Ta mở mắt, và đối diện với một gương mặt quen thuộc.

Còn chưa kịp phản ứng, cảnh vật trước mắt đã xoay chuyển.

Ta bị cuộn vào trong chăn, đẩy vào trong giường.

Giọng nói ôn hòa, pha chút ngái ngủ của Thương Huyền vang lên, chào mẫu thân ta:

"Ba vạn năm rồi không gặp, không biết thân thể của Phượng Trạch Thần quân giờ có còn khỏe không?"

Bên ngoài, ta nghe thấy tiếng gầm lên đầy giận dữ của mẫu thân:

"Thương Huyền! Ngươi dám động đến con gái ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!"

Hôm ấy, mẫu thân ta và Thương Huyền đánh nhau đến trời long đất lở.

Suýt chút nữa đã hất tung cả tiên phủ của Thương Huyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!