Ta cố gắng duy trì mối quan hệ anh em hòa thuận, nhưng tất cả đã tan vỡ.
Quan hệ giữa ta và hắn đột ngột lao dốc, ta rất sợ hắn sẽ giở trò với ta.
Nhưng nhân phẩm của Triệu Túc cũng không tệ lắm, theo đuổi ta không được cũng không lấy quyền thế ép buộc.
Ít nhất lương vẫn phát đủ, còn có cả trợ cấp nóng, cũng không có ý định giáng chức hay đày ta đi nơi khác.
Chỉ có một điều —
Chuyện hắn với ta trở mặt, hoàn toàn không giấu nổi, viết hết lên mặt rồi.
Lên triều, hắn không còn hỏi "A Chương nói sao", không nhìn ta, cũng không mời ta đến Chiêu Dương điện bàn chính sự.
Lúc ta bàn chính sự, theo thói quen gọi hai ly nước tía tô uống một ly mới sực nhớ hắn không còn ở đây nữa.
Cô đơn thì ta còn chịu được.
Vấn đề là tin đồn biến thành "Đại nhân Lý sinh cho Hoàng thượng một con mèo hoang, việc này bại lộ, không còn được sủng ái".
Mẹ nó.
Bịa chuyện còn biết cập nhật thời sự cơ đấy?
Trong lúc chiến tranh lạnh như vậy, chúng ta lại bắt đầu cuộc săn mùa thu.
Đây là lễ tế ngoài trời lớn của triều đình, ai săn được hươu trắng sẽ giành được vinh quang.
Công chúa phi ngựa đến bên ta, nhìn Hoàng thượng oai phong lẫm liệt ở đằng xa:
"Haizz, nghe nói mấy năm trước đại ca ta săn được hươu trắng đều ban cho ngươi. Ngươi xem ngươi đấy, cãi nhau với huynh ấy làm gì, năm nay chẳng phải mất trắng rồi sao?"
Ta lườm nàng một cái: "Hươu trắng ta muốn, tự ta săn, cần gì hắn ban?"
Công chúa cười lớn: "Đại tẩu, không phải ta coi thường ngươi, chủ yếu là vì ngươi có một mét sáu lăm thôi."
Ta vừa nghe xong, quất roi phóng ngựa lao đi luôn.
Từ nhỏ ta đã có một cái tật.
Nếu ai bảo ta rằng gã đàn ông nào đó rất giỏi, tôi sẽ không nghĩ "Wow, mình phải gả cho hắn".
Ta chỉ nghĩ: "Giỏi cỡ nào? Giỏi hơn được ta chắc? Chém gió hả?"
Tất nhiên tâm thái ta cũng tốt lắm.
Nếu đấu một trận phát hiện người ta thực sự giỏi hơn, ta cũng sẽ thật lòng thốt lên một câu: "Đệt, sao mà giỏi dữ vậy?"
Ta thấy Triệu Túc ấy, cưỡi ngựa săn bắn đúng là giỏi thật, nhưng năm nào cũng đoạt giải quán quân là vì chẳng ai dám tranh với hắn ta cả!
Ta dù chỉ cao có 1m65, nhưng ở Thái Học viện cũng là người tinh thông lục nghệ, thể lực cũng không kém ai đâu nhé.
Thế là giữa thảo nguyên mênh mông, ta đuổi kịp Triệu Túc, cùng hắn ta sóng vai đuổi theo con bạch lộc.
Triệu Túc vừa thấy là ta, con ngươi giãn ra, rồi nhướn mày, bắt đầu tăng tốc.
Ta quất roi vào mông ngựa của hắn ta, phóng lên nửa thân ngựa.
Triệu Túc tức giận quát: "Ngươi chơi xấu!" rồi thúc ngựa đuổi theo, định húc ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!