Chương 4: (Vô Đề)

Sau nửa tháng chiến tranh lạnh với hoàng thượng, một ngày nọ, ta cùng đồng liêu rời triều thì bất chợt nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân đứng bên kia hồ Thái Dịch.

Nàng thân hình cao ráo, đôi mắt đượm tình, một mình đứng cạnh dòng sông lạnh lẽo, dáng vẻ mảnh mai yểu điệu.

Chúng ta đều là văn thần, mà văn thần thì thích nhất là phong nhã, vì thế ai nấy đều vội vàng làm thơ tặng nàng.

Làm thơ vẫn chưa đủ, chúng ta còn sai tiểu thái giám gấp từng bài thơ thành những con thuyền giấy, đặt lên dòng nước chảy về phía nàng, để xem nàng sẽ chọn của ai.

Cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của hơn chục người, đôi tay ngọc ngà kia vươn ra, nhặt lên con thuyền của ta!

Đón nhận ánh mắt ghen tị của đồng liêu, ta hùng dũng siết chặt đai lưng, hiên ngang băng qua cầu.

Để xem các ngươi còn dám đồn ta sinh ra con mèo không! Để xem các ngươi còn dám nói ta tráo thái tử không!

Dù ta có bị vu oan thế nào đi chăng nữa, ta – Lý Ngọc Như – vẫn mãi là giấc mộng xuân của vô số mỹ nhân!

Ta bước đến trước nàng, chắp tay hành lễ.

Nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.

Ta ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm.

Sao mỹ nhân này cao quá vậy?!

Khoan đã, đây là…

Ta quay phắt người định kêu cứu, nhưng đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết lấy eo, kéo thẳng vào sau hòn giả sơn.

"Đừng lên tiếng." Một bàn tay bịt kín miệng ta. "Trẫm chỉ mặc cho ngươi xem, không định để người khác thấy."

"Người ăn mặc thế này làm gì?!" Ta trừng mắt nhìn búi tóc rủ xuống của hắn, trâm cài lóng lánh vàng ròng, cùng đôi chân trắng nõn lấp ló dưới lớp trường bào. Cái dáng này… cũng đẹp quá đi mất.

Hoàng thượng hơi đỏ mặt: "Không phải ngươi thích mặc nữ trang sao? Ta cũng thử một chút, xem cảm giác thế nào."

"Ngươi học cái gì không học, lại học cái này?!"

"Trẫm cũng không có cách nào khác." Hắn bứt một nhánh liễu, thở dài đầy tâm sự. "Ngươi không thèm để ý đến trẫm, tan triều còn chạy nhanh hơn thỏ, rủ ngươi đánh cờ thì ngươi lại từ chối. Nếu trẫm không tìm cách, chẳng phải càng lúc càng không có chuyện để nói với ngươi sao?"

"Ta dám nói chuyện với ngươi chắc? Ngươi có biết bên ngoài lời đồn đã truyền thành cái gì rồi không?!"

"Thì sao? Trẫm thân chính không sợ bóng nghiêng."

"Trước tiên, ngươi nên nhìn xem mình đang mặc cái gì rồi hãy nói câu đó!" Ta cạn lời.

Hoàng thượng giận dỗi phồng má lên, sau đó nắm lấy cổ tay ta, dứt khoát nói:

"Ngươi theo trẫm về điện Chiêu Dương đi, trẫm may cho ngươi không ít y phục, hai ta có thể cùng nhau nghiên cứu sâu hơn."

Ta lập tức vỗ tay hắn ra: "Có gì nói ngay ở đây!"

Hai ta chọn một tảng đá ngồi xuống.

Hắn vẫn nghênh ngang dang chân ra!

Ta giơ tay đánh mạnh vào đùi hắn, bắt hắn khép chân lại. Hắn xấu hổ đổi sang vắt chéo chân, tay hơi lúng túng chỉnh lại mái tóc.

"Để trẫm nói trước." Hắn hắng giọng. "Lúc mặc nữ trang, trẫm cảm thấy như thể trong người xuất hiện một nhân cách khác. Trẫm bắt đầu tưởng tượng, nếu mình là nữ tử, sẽ muốn gả cho người như thế nào. Suy đi nghĩ lại, trẫm vẫn thích một nam tử nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, văn tài xuất chúng, hoạt bát hay cười, gia thế môn đăng hộ đối, còn phải xuất thân tiến sĩ… Ngươi thì sao?"

"Ta thích mỹ nhân." Ta lạnh lùng đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!