Từ sau lần đó, ánh mắt hoàng thượng nhìn ta đã không còn là ánh mắt của một huynh đệ tri kỷ, mà biến thành "Bạn thật là hư hỏng đấy. jpg".
Ta có cảm giác mình đã vô tình mở ra một cánh cửa vĩ đại trong tâm trí hắn, giúp hắn khai sáng một thế giới hoàn toàn mới.
Có những chuyện, nếu ngươi không biết thì sẽ không nghĩ đến.
Nhưng một khi đã biết rồi, thì giống như dấu ấn sắt nung trong đầu, muốn quên cũng không quên được.
Ví dụ như hình ảnh chiếc yếm hồng của ta trong đầu hoàng thượng.
Nếu trước đây, hắn đối với ta vẫn còn chút gì đó thuần khiết, thì bây giờ đã có vẻ hơi... rục rịch rồi.
Ta quyết định tìm một chuyên gia tình cảm để hỏi xem làm thế nào mới có thể khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định.
Chuyên gia tình cảm mà ta tìm đến sống trong kỹ viện, chính là hoa khôi nức tiếng của Thiên Hương Lâu.
Hôm đó sau khi tan triều, ta cùng đồng liêu đi ăn uống như thường lệ, tiện thể gọi nàng đến bồi rượu.
"Chuyện là thế này. Ta có một người bạn, gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải. Hắn làm tri huyện ở Tứ Xuyên, cấp trên trực tiếp của hắn lại là đồng khoa tiến sĩ, không chỉ là tri kỷ mà còn từng nâng đỡ hắn. Nhưng gần đây, bạn ta cảm thấy ánh mắt cấp trên nhìn hắn có gì đó... không đúng lắm. Hắn không muốn đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể thuận theo, lại cũng không muốn làm tổn thương tình nghĩa đôi bên. Dù sao, tìm được một tri kỷ đã khó, đâu thể vì chuyện này mà trở mặt được?
Theo nàng, loại mâu thuẫn tình cảm chốn quan trường này nên xử lý thế nào?"
"Hoàng thượng để ý ngươi rồi à?" Hoa khôi vừa gắp thức ăn, vừa thản nhiên hỏi.
Ta phục nàng luôn! Rõ ràng ta đã bịa ra một câu chuyện dày cộp như vậy rồi cơ mà?!
"Ta không có! Nàng đừng nói bậy!"
Hoa khôi vẫn điềm nhiên:
"Ngươi nghĩ xem, hắn thích ngươi vì cái gì? Vì mỗi tối ngươi đều đến đây uống rượu à? Nếu hắn biết bộ dạng của ngươi ở đây, chắc chắn sẽ lập tức tỉnh ngộ. Làm gì có ai trên đời này không yêu ai, lại cứ phải yêu một tên cặn bã. Hắn là hoàng thượng, chứ có phải kẻ cuồng ngược đãi đâu."
Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mê:
"Nàng nói đúng! Ta là một tên cặn bã, ta còn sợ ai thích ta sao? Hahahahahaha!"
Vậy là ta tự mình soạn một bản sớ, tố cáo bản thân ngày ngày uống rượu trác táng ở Thiên Hương Lâu, nhấn mạnh từng câu từng chữ chửi rủa chính mình, rồi sai người gửi thẳng vào cung.
Kết quả, bản tấu còn chưa ráo mực, ta mới uống được hai ngụm rượu, cửa phòng đã bị người ta đá tung!
Hoàng thượng mặc thường phục, thắt lưng mang roi da, mắt hừng hực lửa giận, tóm chặt cổ tay ta:
"Lý Chương! Quả nhiên ngươi đang hoang dâm trụy lạc ở đây!"
Ta ngớ người: "Khoan đã... Ta là sĩ đại phu, nàng là hoa khôi, chúng ta đang sống trong xã hội phong kiến, đây là tiêu dùng hợp pháp, ta không phạm pháp mà!"
"Đúng vậy."
Hoàng thượng sắc mặt lạnh lùng,
Hoàng thượng tay cầm roi, khẽ run lên.
Hắn quay sang hỏi hoa khôi đang ăn bánh bao bên cạnh:
"Hắn bình thường cũng gọi như vậy sao?"
Ta nước mắt lưng tròng, lắc đầu nguầy nguậy:
"Không có!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!