Chương 1: (Vô Đề)

Ta sinh ra trong phủ Trấn Quốc Công, cha m ấ t sớm, huynh trưởng thì ốm yếu.

Mẫu thân ta từ sáng khóc đến tối, từ tối khóc đến sáng. Ta nói với bà:

"Khóc có ích gì chứ? Ngày nào cũng chỉ biết khóc, phúc khí cũng bị người khóc sạch rồi."

Nói xong, ta vác bọc hành lý lên lưng, đến Thái Học Viện học tập.

Mười năm đèn sách khổ luyện, cuối cùng ta đỗ đạt.

Mẫu thân ta nói:

"Ôi trời ơi, con giả nam trang đi học thì thôi đi, nhưng giờ con thi đỗ Thám Hoa rồi, phải làm sao đây? Hay là đổi lại thân phận với đại ca của con ?"

Ta nhìn đại ca yếu ớt của mình:

"Với cái cơ thể đó, uống rượu cũng có thể nôn ra ba thùng, làm quan ba tháng là c h ế t bất đắc kỳ tử ngay giữa triều, rồi cả nhà chúng ta phải sống nhờ vào tiền tuất của huynh ấy à?"

Đại ca cúi đầu ngượng ngùng.

Mẫu thân bĩu môi: "Nhưng con làm quan rồi, từ xưa đến nay có nữ quan bao giờ chưa?"

Ta nghiêm túc mặc triều phục vào:

"Không phải vì người và đại ca sao? Nếu không, con có cần phải chịu khổ thế này không?"

Trong gương, ta mặc triều phục đầy uy nghiêm, nhếch miệng cười.

Ê hê~

Làm nữ nhân thì có gì vui bằng làm quan chứ?

Giờ ta nhận bổng lộc 500 thạch mỗi tháng, cả nhà đều phải nhìn sắc mặt ta mà sống, trong nhà ta lớn nhất, ra ngoài ba bước là có người khiêng kiệu.

Công việc cũng nhẹ nhàng, trong hệ thống quan lại mà, mỗi ngày lên triều chỉ việc mắng người, hạ triều thì theo đồng liêu đi uống rượu, nghe hát.

Cuộc sống không thể nào sướng hơn!

Mẫu thân thì cứ vừa khóc vừa lải nhải: "Nhưng con cứ cải nam trang mãi thế này, chẳng phải cả đời không lấy chồng được sao?"

"Đây là sự hy sinh to lớn con làm vì gia đình. Nếu không vì hai người, vì 145 miệng ăn trong phủ này, con có cần phải ra ngoài bôn ba, chịu đựng bao nhiêu ánh mắt soi mói không?"

Ta ngả người lên ghế thái sư, đau lòng thở dài: "Tối nay con muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Được rồi!" Mẫu thân hướng ra ngoài hét lớn: "Hầu gia muốn ăn sườn xào chua ngọt, nghe chưa? Mau đi làm đi!"

Nhưng ngày tháng vui vẻ của ta không kéo dài lâu.

Một ngày nọ, sau khi hạ triều, Hoàng đế gọi ta vào Ngự Thư Phòng bàn chính sự.

Giữa chừng, ngài ấy ra ngoài một lát, ta đợi chán quá liền ngó nghiêng xung quanh.

Kết quả, ta phát hiện một bức tranh chưa hoàn chỉnh trên bàn ngự án.

Dù mới vẽ được một nửa, nhưng vẫn nhìn ra được nam tử trong tranh trẻ trung, trắng trẻo, phong thái xuất chúng.

Ta càng nhìn càng thấy quen, bỗng nhiên đập mạnh vào đùi: Gì chứ, đây chẳng phải là ta sao?!

Hóa ra ta ngồi đối diện thảo luận đại sự quốc gia, còn hắn thì ngồi vẽ tranh ta?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!