Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, mắt mở to tròn như sắp lồi ra.
Bà cụ này không có chân, mà trên đầu lại còn chớp đèn… thì rõ ràng là… ma rồi!
Tiểu Vương ngơ ngác: "Đổng Thiên Tâm?"
Đổng Thiên Tâm cứng ngắc quay đầu lại, cổ phát ra tiếng kêu "rắc rắc" như bánh răng gỉ sét đang quay, hỏi: "Cậu… không… thấy… sao?"
"Thấy cái gì?" Tiểu Vương nghiêng đầu nhìn lại lần nữa: "Ý cô là cái đèn đường? Hai ngày nay nó đúng là bị chập chờn, tôi đã báo sửa rồi."
Đổng Thiên Tâm nuốt nước bọt, lấy tay che mắt, chỉ hé một chút rồi liếc nhìn. Bà lão vẫn còn đó, còn vẫy tay ra hiệu với cô, miệng mấp máy: "Lại đây."
Không… đời… nào!
Đổng Thiên Tâm siết chặt chiếc túi đeo nhỏ, tự động viên mình: "Trong phạm vi mười dặm, đây là nơi có dương khí nặng nhất, chỉ cần mình ở đây thì chắc chắn an toàn!"
Bằng chứng là bà cụ mặc sườn xám kia chỉ có thể đứng bên ngoài, không dám bước qua ngưỡng cửa… rắm á!
Dưới đất, quân bài mạt chược không ngừng rỉ máu, rất nhanh đã tạo thành một vũng nhỏ, từ từ bò tới chỗ Tiểu Vương.
Tiểu Vương bắt đầu thấy có gì đó không ổn, định đứng dậy kiểm tra. Vừa lúc anh sắp bước chân vào vũng máu, Đổng Thiên Tâm hét lên: "Dừng lại! Lùi lại!" Tiểu Vương giật mình, nhanh chóng rụt chân về.
Đổng Thiên Tâm hít sâu một hơi, vội rút vài tờ khăn giấy, dùng tay cẩn thận lót lấy, nửa ngồi nửa quỳ, ngả người ra sau, nghiến răng giơ tay ra nhặt quân bài. Nhưng tay cô run như mắc chứng Parkinson, không sao chạm được vào.
Khi mấy tờ khăn giấy sắp chạm vào vũng máu, đột nhiên có hai ngón tay mảnh mai xuất hiện trước cô, kẹp lấy quân bài. Máu trên đất tức thì hóa thành hơi nước trắng, tan biến.
Ngón tay ấy khá dài, trắng ngần như ngọc, móng tay mượt mà sáng bóng như vỏ trai. Men theo bàn tay nhìn lên trên, là một cổ tay với tay áo trắng như tuyết, thêu hoa mai tinh xảo.
Tim Đổng Thiên Tâm "thịch" một tiếng.
Mang Trú đứng đó, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kiểu Tân Trung Hoa, cổ dựng, khuy cài chéo, quần vải lanh trơn màu, giày thể thao trắng. Tóc dài được cột thành một chiếc đuôi ngựa cao, gương mặt cau có. Đôi mắt anh ta nhìn quân bài lấp lánh ánh kim: "Quả nhiên có điều bất thường."
Chân Đổng Thiên Tâm mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Cô nhanh tay bám lấy ống tay áo của Mang Trú. Anh ta nhìn cô đầy khó chịu nhưng không rút tay áo lại, chỉ hỏi: "Cô làm gì đó?"
Đổng Thiên Tâm run run chỉ ra phía cửa: "Kia, kia kia… ngoài đó có một… Ủa?!"
Bà lão mặc sườn xám không biết từ lúc nào đã biến mất.
"Thật vô dụng." Mang Trú nói: "Thôi vậy, theo ta về nhà."
Đổng Thiên Tâm nắm chặt lấy tay áo của Mang Trú, bước nhanh như chạy, không ngừng nhìn trái, ngó phải, thỉnh thoảng lại quay phắt đầu kiểm tra xung quanh, cứ như đang canh chừng trộm. May thay, từ lúc rời khỏi đồn cảnh sát, cô không thấy bóng dáng bà cụ mặc sườn xám đâu nữa. Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến con hẻm Phỉ Thúy.
Mang Trú bị Đổng Thiên Tâm kéo đi lảo đảo vài lần, gương mặt lộ vẻ chán nản: "Cô không thể hành xử bình thường một chút sao?"
Đúng giờ tan tầm, những người trong hẻm Phỉ Thúy đều vội vàng đi về nhà. Nhưng khi đến gần chỗ hai người họ, không hiểu sao ai nấy đều dừng bước, ánh mắt sáng rực, chẳng bao lâu đã có một đám đông hơn chục người đi theo phía sau, chủ yếu là thanh niên, không ít người còn lén lấy điện thoại ra quay phim.
Đổng Thiên Tâm chớp mắt: "…Họ không nhìn tôi đâu, là nhìn anh."
Mang Trú nhướng mày: "Nhìn ta làm gì?"
"Anh trai à, anh không có chút nhận thức nào về nhan sắc của mình sao?"
"Cô nói vậy là sao?"
"Là cái mặt của anh đó!"
"Ta đã rửa sạch mặt, buộc tóc gọn gàng, có gì không ổn ư?"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!