Ba giờ sáng, màn đêm dày đặc như bát chè mè đen đã nguội lạnh.
Chiếc Porsche mui trần màu đỏ rực rạch toạc bóng tối, lao vút đến khu căn hộ Bồng Lai. Lữ Ngọ mặc bộ đồ ngủ in hình capybara, tay xách túi lớn túi nhỏ, nhảy phắt xuống xe. Vừa đi vừa gọi ầm ĩ, xông thẳng vào thang máy rồi lao vào nhà.
"Tổ tiên à, cậu nhầm rồi, điện hạ Mang Trú sao có thể… ôi trời ơi!"
Đổng Thiên Tâm đang ngồi bệt trên ghế, nửa thân trên gục xuống bàn ăn, ngáp liên tục, trông rất kiệt quệ.
Mang Trú ngồi đối diện, nét mặt nhăn nhó, hơi thở dồn dập, mồ hôi rịn ra trên trán. Nhưng dù thế nào, anh ta vẫn cố giữ tư thế ngồi thẳng tắp đầy nghiêm nghị.
Lữ Ngọ tự nhiên hạ giọng: "Hai người làm sao vậy?"
Đổng Thiên Tâm liếc mắt ra hiệu về phía… bụng của Mang Trú.
"Ục ục, ục ục!"
Bụng của vị điện hạ vĩ đại phát ra những tiếng réo vang đầy uy lực.
Lữ Ngọ nuốt nước bọt: "Không hổ danh là Mang Trú điện hạ, tiếng bụng réo cũng oai phong lẫm liệt như vậy."
"Không phải anh nói anh ta không cần ăn uống sao? Vả mặt rồi đấy!" Đổng Thiên Tâm lườm một cái.
"Đó là truyền thuyết thôi mà." Lữ Ngọ lẩm bẩm: "Ngàn năm trôi qua, ngay cả tên lửa còn bay lên trời rồi, lỡ rồng cũng tiến hóa thì sao?" Sau đó anh ta quay lại cười hì hì: "Tôi không rõ khẩu vị của điện hạ, thời gian gấp quá nên chỉ chuẩn bị vài món tạm thời, mong ngài ăn tạm vậy."
Vừa nói, anh ta vừa bày đống đồ ăn mang theo lên bàn, như thể dâng báu vật: một hộp thịt sống còn chảy máu; hai con gà mái già, cổ vẫn rỉ máu, lông còn nguyên; và một bể cá nhỏ với một con cá kim long nặng ít nhất năm ký, đang quẫy đuôi bơi qua bơi lại.
Đổng Thiên Tâm: "…"
Cái này là cái quái gì?!
"Thịt bò Yak sống, gà mái thả vườn mới làm thịt, cá sống tươi rói! Toàn là đồ đại bổ!" Lữ Ngọ cười tít mắt.
Mang Trú lườm anh ta, hai mắt rồng long sòng sọc.
Đổng Thiên Tâm nhăn mặt: "Anh định để anh ta ăn sống thật à?"
Lữ Ngọ nghiêm túc đáp: "Rồng chẳng phải ăn đồ sống sao?"
Một trong hai con gà mái chưa chết hẳn, giật chân một cái, khiến khóe mắt Mang Trú cũng giật theo.
Đổng Thiên Tâm đưa tay lên xoa trán.
Mang Trú nghiến răng: "Ta, dùng đồ nấu chín."
"À, có, có!" Lữ Ngọ hớn hở lôi ra một hộp bánh tart trứng: "Đây là đồ ăn đêm tôi mua cho mình, vừa hay dâng tặng ngài."
Mang Trú cầm một miếng lên, quan sát cẩn thận, rồi cắn thử một miếng nhỏ. Ngay lập tức, yết hầu anh ta co giật, anh ta vơ lấy giấy ăn, há miệng phun ra, ho sặc sụa không ngừng.
Lữ Ngọ sợ đến đờ người, còn Đổng Thiên Tâm thì lùi xa một khoảng an toàn.
Mang Trú ho dữ dội suốt nửa phút, cuối cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ ướt rượt khiến cả người trông thật đáng thương.
Lữ Ngọ ngập ngừng: "Lẽ nào rồng không ăn được bánh tart trứng sao?"
Đổng Thiên Tâm nhún vai: "Tôi chỉ biết mèo không được ăn sô cô la thôi."
"Làm sao điện hạ Mang Trú, một con rồng oai hùng, lại đi so với mèo được chứ?"
"Vậy rồng thì ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!