Sáng 8 giờ, Đổng Thiên Tâm bị đánh thức bởi tiếng líu ríu quanh mình.
Cô mở mắt, nhìn thấy Tiểu Hoa cùng bốn cây hoa đá đang kéo tóc cô, miệng kêu "ú ú ú" để gọi cô dậy.
Đổng Thiên Tâm mơ màng rời giường, vừa ngáp vừa gãi đầu, đi vào phòng tắm, đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, rồi từ từ bước vào phòng ăn.
Tả Bách đã chuẩn bị một bàn bữa sáng đầy ắp. Cát Dương Chỉ Chỉ và Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá có một bàn riêng. Cát Dương Chỉ Chỉ ăn bằng hình ảnh, còn Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá dùng bộ dụng cụ nhỏ xíu.
Lữ Ngọ vẫn chăm chỉ phục vụ Nguyệt Hạ, trong khi Thẩm Ước là người tội nghiệp nhất: trên chiếc đĩa to chỉ có nửa quả trứng, một quả táo và hai miếng dưa leo.
Thẩm Ước mếu máo: "Quá đáng thật, hôm qua còn có gà luộc, hôm nay toàn rau quả!"
Nguyệt Hạ lạnh lùng đáp: "Hôm qua ai làm rách bộ đồ biểu diễn cao cấp 800 nghìn tệ của buổi concert vậy hả?"
Thẩm Ước cúi đầu cắn dưa leo, không dám nói thêm.
"Nguyệt Hạ à, đừng giận nữa." Lữ Ngọ cười tươi rói, múc một bát canh đưa tới: "Uống canh đi, đẹp da." Biểu cảm xu nịnh, giọng điệu ngọt ngào như sẵn sàng đút canh vào miệng Nguyệt Hạ.
Đổng Thiên Tâm không dám nhìn, còn Tả Bách thì ho mạnh một tiếng.
Thẩm Ước nhai thêm vài miếng dưa leo, rồi nhắc lại: "Tối nay lúc 7 giờ là buổi concert đầu tiên tại Bách Đảo. Mọi người đều là khách VIP, nhớ đến đúng giờ."
Câu này đã được anh lặp lại gần nửa năm, mọi người nghe riết đến phát chán, không ai đáp lời.
Không cam tâm, Thẩm Ước bèn chuyển sang nhắn tin trong nhóm WeChat, nhưng ai nấy đều khóa màn hình để khỏi bị làm phiền. Bị phớt lờ, anh đành lướt mạng xã hội, rồi bất ngờ hét lên: "Đới Tiểu Hi cập nhật vòng bạn bè rồi! Tối nay cô ấy sẽ cùng mẹ và bạn học đến xem buổi concert của tôi!"
Đới Tiểu Hi đăng một đoạn video. Trong đó, cô cắt tóc ngắn gọn gàng, đội băng đô cổ vũ, một tay cầm điện thoại, tay kia ôm vai mẹ. Đằng sau là bảy tám người bạn cùng lớp, ai cũng cười tươi rạng rỡ và đồng thanh hô:
"Thẩm Ước, bọn em đến xem anh biểu diễn đây! Tối nay gặp nhé!"
Đổng Thiên Tâm xem video ba lần vẫn chưa thấy đủ: "Đới Tiểu Hi năm nay học lớp 11 rồi nhỉ? Nghe nói kết quả học tập rất tốt?"
Cát Dương Chỉ Chỉ đáp: "Kỳ thi cuối kỳ vừa qua, cô ấy đứng thứ ba toàn thành phố. Mốn Toán đạt điểm tuyệt đối."
Tả Bách bổ sung: "Rất có năng khiếu toán học, có thể được tuyển thẳng."
"Tuổi trẻ tài cao!" Đổng Thiên Tâm thốt lên, nhét hai chiếc há cảo tôm vào miệng, rồi bước ra ban công, đeo ba lô, đội chiếc mũ bảo hiểm mới mua. Tiểu Hoa và bốn cây hoa đá líu ríu chui vào ba lô, ló những chiếc đầu nhỏ xinh ra ngoài ngắm nghía.
"Tôi đi làm đây!" Đổng Thiên Tâm bước lên lan can, nhảy vào làn gió sớm, vút lên bầu trời, trong chớp mắt chỉ còn lại một bóng nhỏ.
Trong phòng ăn, mọi người im lặng đặt đũa xuống, đồng loạt quay sang nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín.
Trên cửa treo một tấm bảng màu hồng: "Ổ của mèo rồng."
Ba năm nay, Đổng Thiên Tâm chưa bao giờ vào căn phòng này, cũng chưa từng khóa cửa, như thể cô vẫn đang chờ chủ nhân thực sự của căn phòng trở về vậy.
Lữ Ngọ hỏi: "Cô ấy vẫn lén lút bay ra ngoài vào ban đêm à?"
Tả Bách thở dài, mở đoạn video do Cát Dương Chỉ Chỉ ghi lại qua vệ tinh.
Dưới bầu trời đầy sao, Đổng Thiên Tâm lướt gió sát mặt biển. Những tinh linh biển nhỏ nhắn ngoi lên từ các con sóng, cất lên những bài hát buồn.
Cô lặng lẽ bay, lặng lẽ khám phá những vùng biển mình có thể tới, rồi trở về trước bình minh, giả vờ như chưa từng rời khỏi nhà.
Tả Bách nói: "Tháng này bay đêm 25 lần, nhiều hơn tháng trước ba lần."
Lữ Ngọ im lặng.
Nguyệt Hạ lo lắng: "Cô ấy thực sự không cần gặp bác sĩ tâm lý sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!