Chương 57: Từng bước diệt trừ Thái Tuế

Mặt biển chuyển dần sang màu đen tối, đục ngầu và sền sệt như dầu đen.

Những con sóng cuộn trào, phát ra tiếng ầm ầm như hàng ngàn ngọn núi lửa dưới đáy biển đang chuẩn bị phun trào khiến cả vùng biển sôi sục.

Phía trên bầu trời, từng cụm mây đen khổng lồ cuộn xoáy dữ dội, hình thành một vòng xoáy khổng lồ như muốn hút sạch mọi đám mây trên thế gian.

Không khí dần loãng đi, Đổng Thiên Tâm hệt như một con cá vừa bị vớt khỏi nước, đến hơi thở cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Ở tâm vòng xoáy mây đen, những tia sét bắt đầu lóe lên, tiếp theo là tiếng sấm đinh tai nhức óc, các luồng oán khí tỏa ra điên cuồng. Xen giữa tiếng sét, một tràng cười quái dị vang vọng khắp không gian.

"Hahaha… hahaha…"

Đổng Thiên Tâm run rẩy cả người. Cô nhận ra âm thanh đó, chính là Thái Tuế!

"Tiểu Chúc Long, chúng ta lại gặp nhau rồi. Mấy ngàn năm trôi qua, ngươi vẫn yếu đuối như vậy, hahaha…"

Đổng Thiên Tâm căng tay bám chặt áo Mang Trú.

Mang Trú vẫn điềm tĩnh, nét mặt cương nghị như băng, chỉ hơi nhíu mày rồi bảo: "Sớm hơn dự đoán…"

Đổng Thiên Tâm lo lắng: "Ý anh là gì?!"

Mang Trú quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng rực: "Đừng lo, có ta đây."

Anh lập tức kết ấn, đôi tay di chuyển nhanh như chớp, chỉ còn lại những ảo ảnh mờ nhòa. Giọng anh vang lên: "Thiên hạ chi linh, tinh khí chi vật, càn khôn hành đức, diệu minh thủy chung, phong hành địa thượng, phi long tại thiên… "

Toàn thân Mang Trú bừng sáng rực rỡ, chói lóa như một mặt trời giữa đêm đen.

Một trận pháp hộ mệnh hùng vĩ bung nở khắp không gian, vươn tới tận rìa trời đất, như một mái vòm ánh sáng khổng lồ, che chở cả biển khơi và đất liền phía dưới.

Nó đẹp và hùng tráng hơn bất kỳ trận pháp nào mà Đổng Thiên Tâm từng thấy, những mạch sáng mỏng manh uốn lượn tựa dòng sông, tỏa ra muôn vàn tia sáng lấp lánh. Tại các điểm giao nhau, các ký hiệu cổ xưa nổi bật, tạo thành một tấm thảm thêu hoa văn tinh xảo như được dệt từ ánh sao trời.

Đứng giữa trung tâm trận pháp, người ta có cảm giác mình chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ mênh mông.

Mang Trú đưa bàn tay về phía trước: "Hãy giúp ta giữ vững trận này. Ta sẽ quay lại ngay."

Đổng Thiên Tâm chẳng chút do dự, lập tức chắp tay nhận nhiệm vụ, còn hét lớn: "Cố lên nhé!"

Mang Trú hóa thành một vệt sáng như sao băng, xông thẳng vào vòng xoáy oán khí.

Đổng Thiên Tâm chỉ cảm thấy vai mình đột nhiên trĩu xuống, biết áp lực này đến từ trận pháp. Dẫu vậy, cô kinh ngạc nhận ra áp lực ấy nhẹ hơn dự kiến.

"Có lẽ những đêm thức trắng nghiên cứu trận pháp cùng anh ta cuối cùng cũng có kết quả. Chắc chắn có cải tiến gì đó rồi." cô thầm đoán.

Dù chỉ lướt qua trong đầu, tâm trí cô mau chóng bị trận chiến bên trên hút chặt.

Những mảng oán khí như gặm mòn cả bầu trời, ngưng tụ thành hàng ngàn lưỡi kiếm đen tuyền, đâm xuyên qua mây, lao thẳng về phía Mang Trú.

Cơ thể anh tỏa sáng bởi ánh trắng thuần khiết, tà áo tung bay phần phật, mái tóc dài bạc lấp lánh như dòng thác, để lại một vệt sáng nổi bật. Trong tay anh là Minh Đao mang theo tiếng sấm rền, đâm thẳng vào những lưỡi kiếm oán khí dày đặc.

Trời đất rung chuyển, sấm sét vang dội, biển cả gào thét.

Trận pháp hộ mệnh phát ra âm thanh chói tai, Đổng Thiên Tâm chao đảo suýt ngã khi áp lực trận pháp tăng thêm ba phần. Cô nghiến răng đứng vững, không chịu khuất phục.

"Mình làm được! Mình nhất định sẽ trụ vững!"

Loạt tấn công đầu tiên khép lại với kết quả ngang tài ngang sức, chẳng bên nào chiếm thế thượng phong. Thái Tuế cười cuồng loạn, oán khí trong vùng xoáy bỗng tạo thành mạng nhện đen khổng lồ… đó  chính là trận Tam Hợp Bàn cỡ đại.

Tại trung tâm xoáy oán khí, Thái Tuế dần dần lộ diện: cặp chân dài, đuôi rắn, cơ thể hẹp dài đen ngòm, cười gằn giữa tầng oán khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!