Bầu trời bao la, những vì sao khẽ lay động, sóng biển lấp lánh như những chiếc vảy bạc.
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú tay trong tay, bay dần xa trên mặt biển. Thành phố Bách Đảo phía sau họ dần mờ đi, cho đến khi không còn thấy bờ cát đâu nữa.
Ánh sáng chỉ dẫn lơ lửng xoay quanh vài vòng rồi tan biến thành vô số hạt lấp lánh.
Đổng Thiên Tâm ngạc nhiên: "Không tìm được phần hồn thứ hai của Đới Hiểu Hiểu sao?"
Mang Trú im lặng, coi như thừa nhận.
Đổng Thiên Tâm thở dài.
Biển mênh mông vô tận, làn gió mang theo mùi mặn nồng và một chút tanh nhẹ. Đêm càng về khuya, tiếng sóng như chiếm trọn cả thế giới.
Trước đại dương rộng lớn, ngay cả một thực thể mạnh như Chúc Long cũng trở nên nhỏ bé như hạt cát.
Mang Trú cúi đầu, niệm chú: "Tự thiên hữu trợ, cát vô bất lợi; thông thần linh chi đức, phù loại vạn vật chi âm… "
Những ký tự chú ngữ trong suốt lan tỏa cùng làn sóng, như vô vàn đóa hoa quỳnh bung nở giữa đêm, đẹp như mộng ảo.
Đổng Thiên Tâm nghe thấy âm thanh từ sâu thẳm lòng biển.
Tiếng ngân nga xa xăm của cá voi xanh cổ đại, tiếng cười vui của cá heo, bản hòa tấu trầm bổng của cá voi sát thủ. Những con rùa biển khổng lồ nhẹ nhàng quạt tay như quả lắc đồng hồ cũ kỹ. Đàn cá nhiệt đới sặc sỡ, vảy chúng khẽ quệt vào rạn san hô. Sứa trong suốt uyển chuyển trôi, rong biển dập dờn.
Những tinh linh nhỏ bé của biển ngoi lên mặt nước, chiếc đầu chúng tròn trĩnh, hai chiếc râu trong suốt, khoác lên mình chiếc áo choàng ánh cầu vồng. Cơ thể chúng phát sáng như ngọc trai, hòa giọng cùng muôn loài trong bản hợp xướng cổ xưa nhất hành tinh.
Đổng Thiên Tâm thấy cay khóe mắt: cô hiểu đó là hồi đáp của đại dương, của muôn sinh vật, và cũng là của Chúc Long duy nhất trên đời.
Đôi mắt đen của Mang Trú phản chiếu sóng nước: "Họ nói rằng, có một phần hồn con người đang lẩn trốn trong vùng biển này. Cô ấy không muốn quay về, chỉ muốn ngủ vùi mãi mãi."
Đổng Thiên Tâm nhíu mày, rồi bật video: "Thẩm Ước, hát một bài để gọi cô ấy tỉnh lại đi!"
Thẩm Ước với đôi môi khô nứt, uống vội ngụm nước rồi cất giọng. Âm nhạc ẩn chứa yêu lực của Lộc Thục nhẹ nhàng men theo từng đợt sóng, vang lên những tiếng vọng trầm bổng.
"Đới Hiểu Hiểu, đây là bài hát em thích nhất của Thẩm Ước. Mau dậy, rồi chúng ta cùng nhau đi xem buổi concert của anh ấy nào!" Đổng Thiên Tâm lớn tiếng gọi.
Giọng hát và tiếng gọi hòa lẫn trong biển, nhưng không có hồi đáp.
Mang Trú nhíu mày: "Mẹ cô ấy đâu?"
Nguyệt Hạ đưa ống kính về phía mẹ của Đới Hiểu Hiểu. Đôi mắt bà đỏ hoe, liên tục gọi con gái: "Hiểu Hiểu… Hiểu Hiểu… Mẹ đây… Hiểu Hiểu… Về nhà với mẹ nào… "
Mang Trú vẽ một lá bùa khuếch đại âm thanh, tiếng gọi qua điện thoại vang xa khắp trời đất. Giọng khản đặc của người mẹ hòa cùng tiếng thút thít của tinh linh biển, như cả đại dương đang khóc.
Nhưng phần hồn kia vẫn không hồi đáp.
Đổng Thiên Tâm bối rối: "Tại sao lại thế?!"
Mang Trú nhìn ra biển: "Cô ấy bị oán khí tích tụ từ bạo lực mạng. Trong cơn hoảng loạn và đau buồn cực độ, cô ấy phong bế bản thân. Oán lực quá mạnh, một hay hai người không đủ đánh thức cô ấy."
Đổng Thiên Tâm im lặng một lúc: "Nếu một người không đủ, vậy một ngàn, một vạn, hay hàng triệu người thì sao?"
Mang Trú ngạc nhiên nhìn cô.
Đổng Thiên Tâm tiếp lời: "Nếu giọng nói thông thường không đến được, vậy giọng nói của nguyện lực thì sao?"
Mang Trú: "Cô… "
Đổng Thiên Tâm giơ điện thoại: "Nguyệt Tổng, chúng ta cần thêm người, cần nhiều nguyện lực để gọi Đới Hiểu Hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!