Mặt trời đã lặn, nhưng bầu trời chưa hẳn tối đen.
Đường chân trời còn sót lại chút màu đỏ nhạt, sắc tím nhạt dần hòa quyện với ánh đèn xe như những viên ngọc lấp lánh. Gió nhẹ lướt qua tóc, phảng phất sự yên bình.
Đổng Thiên Tâm đáp gió, dừng lại trước tòa nhà Tiêu Thần, quan sát tỉ mỉ xung quanh, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Tòa nhà Tiêu Thần hiện tại giống như một con quái thú đã chết, lặng lẽ đứng sừng sững giữa trời, hoàn toàn tĩnh lặng.
Mang Trú lơ lửng trên không trung, tà áo dài phấp phới. Anh kết ấn bằng hai tay, niệm chú:
"Động tĩnh bất thất, kỳ đạo quang minh. Động nhật nguyệt, sát chi vô nhai!"
Một vòng sáng khổng lồ lan rộng từ giữa hai bàn tay Mang Trú, lấp lánh như cánh bướm tỏa bay khắp nơi. Vài giây sau, ánh sáng tắt lịm, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Mang Trú cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Đổng Thiên Tâm hỏi: "Không tìm thấy sao? Lẽ nào phách của Đới Hiểu Hy không ở quanh đây ư?"
Sắc mặt Mang Trú càng lúc càng khó coi.
Đổng Thiên Tâm lấy điện thoại ra.
Trước khi xuất phát, Cát Dương Chỉ Chỉ đã phân ra ba phân thân. Phân thân thứ nhất đi với Tả Bách và Lữ Ngọ, phân thân thứ hai đi cùng Đổng Thiên Tâm và Mang Trú, phân thân thứ ba ở lại bệnh viện, đồng thời mở phòng họp trực tuyến để cả ba nhóm dễ dàng phối hợp.
Đổng Thiên Tâm hỏi: "Tình hình của Đới Hiểu Hy thế nào rồi?"
Thẩm Ước đang hát, không nói được, chỉ có thể ra hiệu bằng tay chân. Nguyệt Hạ cầm điện thoại, di chuyển camera đến gần Đới Hiểu Hy: "Hiện tại vẫn ổn định, con bé vẫn đang ngủ."
Tiểu Hoa và bốn hoa đá nhỏ ngồi trên gối của Đới Hiểu Hy, nhanh chóng vẫy tay rối rít, miệng líu lo: "Hây dô hây hô!"
Phân thân thứ ba của Cát Dương Chỉ Chỉ dịch: "Bọn chúng nói ba hồn của Đới Hiểu Hy vẫn tạm ổn, nhưng tần số rung của ba phách khá bất thường. Có lẽ hai phách bị mất đã tách ra."
Lữ Ngọ xuất hiện trên màn hình:
"Chúng tôi đã định vị được IP của tên Chu Nhất Ca. Tên thật là Phùng Huống, 41 tuổi, sở hữu một công ty ươm tạo ngôi sao mạng. Địa chỉ công ty ở tầng 30, phòng 3055, tòa nhà Hoàng Tài, số 445 đường Bồng Lai. Đường đang kẹt xe, chắc phải 40 phút nữa chúng tôi mới tới nơi."
Đổng Thiên Tâm: "Tốt lắm, giữ liên lạc nhé!"
Cô quay sang Mang Trú: "Nếu phách của Đới Hiểu Hy không ở đây, vậy thì có thể ở đâu?"
Mang Trú trầm ngâm, rồi chìa tay ra:
"Đưa tay cho tôi."
Đổng Thiên Tâm nghi ngờ nhưng vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay Mang Trú. Anh nhanh chóng đan những ngón tay vào tay cô, nắm chặt.
Đổng Thiên Tâm giật mình, la lên: "Anh làm gì vậy?!"
Mang Trú nhìn lảng đi, giọng điệu nghiêm túc: "Đương nhiên là dùng khí thanh khiết của tộc Hoạn Long để tìm phách."
Dứt lời, anh giơ tay còn lại vẽ một lá bùa trong suốt giữa không trung, rồi tung ra. Lần này, vòng sáng càng lấp lánh, trong suốt, lan khắp thành phố Bách Đảo.
Đổng Thiên Tâm nín thở, cảm nhận vô vàn âm thanh kỳ diệu đổ ập vào đầu mình: tiếng tim cô và tim Mang Trú đập nhịp nhàng, tiếng gió luồn qua phổi, tiếng xe cộ ồn ã, tiếng mây trôi phía vì sao đầu tiên, tiếng bướm đập cánh quanh những ngọn đèn đường chớp tắt.
Rồi cô nghe thấy một thanh âm khác, như vụ nổ của một ngôi sao rực rỡ, cuốn theo cơn bão vô tận, lại giống tiếng r. ên rỉ yếu ớt của chim non sau cơn mưa.
Mắt Mang Trú bừng sáng: "Tìm được rồi! Đó là tiếng của phách!"
Anh chỉ về phía trước, một mũi tên ánh sáng hình tam giác xuất hiện, lắc lư bay đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!