Chương 5: Hóa ra anh ta là… rồng?

Đổng Thiên Tâm xoa cổ, ngồi phịch xuống ghế sofa. Đầu cô vẫn ong ong, chẳng biết là do tức giận hay vì sợ hãi.

Thanh niên áo trắng ngồi đối diện, dáng ngồi thẳng tắp, cằm hơi hất lên, đôi mày vẫn nhíu lại cực kỳ giận dữ.

Lữ Ngọ sau khi nghe kể chi tiết chuyện "đóng gói" đêm qua, đầu đau như búa bổ, đành đội túi chườm đá, nằm bẹp trên ghế làm việc r. ên rỉ.

Thanh niên áo trắng lên tiếng: "Ngươi, tên là gì?"

Đổng Thiên Tâm bực bội: "Đổng Thiên Tâm."

"Thiên Tâm, trung tâm trời đất, trái tim của mặt trời." Thanh niên hừ một tiếng: "cái tên miễn cưỡng có được chút khí phách của họ Hoạn Long."

Đổng Thiên Tâm: "Này, cái gọi là "đổi" rốt cuộc là ý gì vậy?"

Thanh niên áo trắng: "Ngươi không biết sao?"

Đổng Thiên Tâm: "Tôi cần phải biết à?"

Thanh niên áo trắng phóng ngay ánh mắt sắc như dao về phía Lữ Ngọ. Lữ Ngọ lập tức nhảy dựng lên, nói lớn: "Họ Đổng, hậu duệ của Hoàng Đế, từ nhỏ đã có tài nuôi rồng. Trời ban cho khả năng thuần hóa rồng, nhiều rồng quy phục dưới trướng. Thuấn Đế sai họ nuôi rồng tại Đào Khâu, phong làm họ Hoạn Long. Từ đó mà có gia tộc Hoạn Long!"

Đổng Thiên Tâm: "Ý là sao?"

Lữ Ngọ: "Ý là, dòng họ Đổng các người từ thời xa xưa đã là những chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực… nuôi rồng!"

"Rồng?!" Đổng Thiên Tâm cao giọng đến vỡ cả giọng: "Rồng gì cơ?!"

Lữ Ngọ điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, Đổng Thiên Tâm bèn nhìn sang thanh niên áo trắng đối diện: "Chẳng lẽ là… anh ta?!"

Thanh niên áo trắng ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo, nói: "Ta là Mang Trú, thuộc dòng chính tộc của tộc Chúc Long!"

Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu rồi bỗng cười phá lên: "Ha ha ha ha ha! Chúc Long? Đừng đùa nữa! Hôm qua anh đã hiện nguyên hình rồi, chỉ là một chú mèo con xinh xắn. Cùng lắm thì cũng chỉ đáng gọi là… mèo rồng thôi ha ha ha ha ha!"

Mang Trú giận dữ: "Hình dáng mèo kia chỉ là một phần hóa thân của ta! Hơn nữa, đó không phải mèo yêu, mà là thần thú viễn cổ Phi Phi… "

Đổng Thiên Tâm vỗ đùi cười: "Vô cùng đáng yêu!"

"Ngươi dám cả gan! Tộc Chúc Long chúng ta là thần bán nhân, sao có thể để chữ "đáng đáng đáng đáng yêu" làm ô uế danh tiếng chứ?!" Mang Trú gầm lên, nhưng vừa nói xong, hai chiếc tai mèo lông mượt đáng yêu bỗng "bùm bùm" mọc ra trên đầu anh ta.

Đổng Thiên Tâm: "Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Sắc mặt Mang Trú biến đổi, luống cuống che hai tai lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đổng Thiên Tâm.

Lữ Ngọ suýt rớt cả mắt ra ngoài: "Đây là nguyên lý gì vậy? Tại sao tai mèo lại mọc ra trên đầu điện hạ Mang Trú chứ?!"

Đổng Thiên Tâm cười đến mức thở không ra hơi, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan. Nhìn thanh niên với đôi tai mèo dễ thương trước mặt, cô không còn thấy anh ta đáng ghét nữa.

"Chẳng lẽ điều kiện để tôi nhận được tài sản thừa kế là phải làm "sen"* cho anh sao?"

*chữ gốc là nghĩa là quan dọn shiit, em âm thầm để chữ sen cho nó gần gũi.

Mang Trú giận đến phát run: "Ta là Chúc Long, tuyệt đối không thể… không bài tiết chất thải…!"

Đổng Thiên Tâm nhướng mày, chỉ vào đôi tai mèo của anh.

Mang Trú đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu lẩm bẩm niệm chú.

Nhân lúc đó, Lữ Ngọ tranh thủ mở két sắt, lấy ra một tập tài liệu, từng mục từng mục đưa cho Đổng Thiên Tâm xem: "Đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà cùng các tài liệu thừa kế, chuyển nhượng liên quan. Địa chỉ căn nhà là tầng 36, căn 6636, tòa 006, khu Bồng Lai, số 666 phố Loan Điểu, thành phố Bách Đảo. Diện tích 300 mét vuông. Cô xem qua trước."

Phố Loan Điểu ở thành phố Bách Đảo, trung tâm của trung tâm. Giá nhà ở đó cao đến mức không tưởng, khu Bồng Lai lại là khu dân cư nổi tiếng dành cho giới siêu giàu. Nghe nói khi vừa xây xong, nó đã lên hẳn bản tin. Giá nhà một mét vuông là 20 vạn tệ Với 300 mét vuông, căn hộ này ít nhất phải trị giá 60 vạn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!