Chương 47: Đảo Nam Kỳ

Đảo Nam Kỳ cách thành phố Bách Đảo 200 hải lý, diện tích nhỏ chỉ vừa đủ cho một ngọn núi… chính là núi Nghiêu Quang.

Dù trước đây tập đoàn Thẩm Thị từng phát triển tài nguyên suối nước nóng trên đảo, nhưng sau sự cố của Thẩm Ước, nơi này bị đồn là có phong thủy không tốt, dự án núi Nghiêu Quang cũng bị đình chỉ.

Hiện tại, đảo Nam Kỳ là một hòn đảo hoang vắng, không bóng người.

Từ xa nhìn lại, cây cối rậm rạp phủ kín đảo, bên trên là tầng mây dày đen như một tấm khăn bao phủ, ngăn không cho ánh sáng lọt qua.

Trước khi lên đảo, Tả Bách đề nghị để Nguyệt Hạ và Thẩm Ước ở lại trên du thuyền để hỗ trợ từ xa. Nhưng Thẩm Ước nhất quyết không đồng ý, nằng nặc đòi theo, thậm chí đe dọa sẽ… hát nếu không được đáp ứng. Cuối cùng, mọi người đành nhượng bộ, chỉ để Nguyệt Hạ ở lại thuyền.

Ngay khi đặt chân lên đảo, Đổng Thiên Tâm chợt cảm thấy toàn thân không ổn.

Gió trên đảo rất kỳ lạ, như thể chứa hàng ngàn con sâu lông nhỏ li ti không thể nhìn thấy. Chúng chui vào cổ áo, ống tay, bò dọc theo da thịt, khiến người ta ngứa ngáy, tê rần và mỏi mệt.

Càng tiến sâu vào núi Nghiêu Quang, mây càng thấp, gần như ép cong những thân cây to lớn. Ánh sáng quá yếu, độ ẩm cao, lá cây bị phủ một lớp bóng dầu, phản chiếu những ánh sáng kỳ quái.

Không có bất kỳ âm thanh nào… không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng, chỉ có tiếng gió thoảng qua và tiếng bước chân trên mặt đất.

Rừng trên núi gần như hoàn toàn nguyên sinh, không có lối đi. Mỗi bước đều là bước vào vùng tối mịt, dưới chân toàn rêu, lá mục, cây dương xỉ, vỏ cây, dây leo… mùi ẩm mốc, mục nát quyện vào nhau như thể đang bị hút chìm vào một đầm lầy vậy.

Mang Trú đi đầu, nhẹ nhàng chặt đứt những dây leo chắn đường. Nhưng bước chân của anh ngày càng nặng nề, để lại những dấu chân sâu nửa tấc. Xung quanh dấu chân ấy tỏa ra một luồng sáng nhẹ, giống như những chiếc đèn ngủ nhỏ xếp nối nhau.

Mọi người lặng lẽ đi theo dấu chân anh, cảm giác như bước đi của mình đã nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau hai tiếng đồng hồ leo núi, cuối cùng họ cũng đến được đỉnh. Trước mắt là một vách đá, mây mù bao phủ, chẳng thấy gì khác ngoài địa hình giống như nơi Thẩm Ước đã gặp Lộc Thục trong ký ức.

Lữ Ngọ rút một cọng cỏ, quật hai cái, cỏ xanh sẫm lập tức khô héo. 

"Ở đây có một trận pháp chắn cực lớn, uy lực không tầm thường." anh nói.

Mang Trú lật bàn tay, một vòng sáng hiện lên. Trên vòng sáng có ba tầng… tầng đầu là Thiên Trì, tầng hai là Bát Quái, tầng ba là Bát Cung Hoàng Tuyền, trông như một cái la bàn tinh xảo.

Thanh kiếm gỗ đào của Cao Tam Nguyên lơ lửng trên la bàn, quay vài vòng rồi chỉ thẳng về phía trước vách đá.

"Ngay tại đây." Mang Trú ném một vòng sáng rực rỡ ra.

Vòng sáng cắt ngang không khí, xé toạc một lớp màn, để lộ khung cảnh thật phía sau… đó là một khu nhà cổ khổng lồ.

Tòa nhà đen kịt từ đầu đến chân. Trên mái cong là những chiếc chuông đồng màu vàng xanh loang lổ. Gạch đen thô ráp xếp lên nhau, những khung cửa sổ nhỏ dày đặc như những con mắt tối om.

Gió thổi qua, cửa sổ phát ra âm thanh rì rầm như hàng ngàn hồn ma đang than khóc.

Đổng Thiên Tâm cảm giác da đầu tê rần. Cô bám lấy tay áo Mang Trú, run rẩy hỏi: "Chúng ta… chúng ta phải vào trong sao?"

Mang Trú giơ cao la bàn, không thèm quay đầu: "Nói thừa!"

Đổng Thiên Tâm cảm thấy mình sắp không chịu nổi. Không chỉ cô, những người khác cũng không ổn.

Tả Bách co rúm sau lưng Đổng Thiên Tâm, một tay bám chặt vai cô, tay kia giữ chặt điện thoại, trong khi Cát Dương Chỉ Chỉ trên màn hình thì ôm đầu run rẩy. Lữ Ngọ túm lấy áo Tả Bách, mặt mày tái nhợt. Thẩm Ước là người đi cuối cùng, quay đầu nhìn, phía sau chỉ là khoảng không đen ngòm, làm anh ta sợ đến mức suýt khóc.

Mang Trú bước vào tòa nhà cổ mà không hề sợ hãi. Phía sau là bốn cái bóng co rúm, lấm lét nhìn quanh, bước đi lạch cạch, trông còn giống chuột cống hơn cả chuột cống thật.

Tòa nhà cổ có kiến trúc rất kỳ lạ. Thường thì sau cổng chính sẽ là sân, tiếp đến là sảnh chính, sảnh phụ, hậu viện và vườn hoa. Nhưng khi bước vào đây, họ lại thấy mình đứng trong một hành lang dài, tối tăm và chật chội.

Hai bên là những bức tường cao hơn ba mét, phủ kín dây leo. Những bức tranh tường lốm đốm hé ra từ những cành khô, ánh sáng mờ nhạt lay động, tạo nên vẻ kỳ quái. Những cây xà ngang phủ đầy mạng nhện chằng chịt trên đầu, kéo dài đến vô tận.

Mỗi bước đi, hành lang lại vang lên tiếng vọng yếu ớt như tiếng thì thầm, nghe mà rợn cả người.

Mới đi chưa đầy 20 bước, chân Đổng Thiên Tâm đã bị chuột rút ba lần. Cô gần như bấu chặt tay áo Mang Trú đến mức rỉ nước. Sự trống trải và tối tăm xung quanh bị giác quan phóng đại đến mức cô thậm chí ngửi thấy mùi côn trùng chết trong mạng nhện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!