4 giờ sáng, tại phòng khách của phòng suite sang trọng của Thẩm Ước.
Đổng Thiên Tâm, Mang Trú và Tả Bách ngồi thành hàng, ăn trái cây, quan sát Lữ Ngọ tra khảo đại đệ tử của Cao Sĩ – Cao Độc Lập.
Câu hỏi đầu tiên của Lữ Ngọ: "Trận pháp trừ tà rởm này rốt cuộc là loại "sản phẩm" gì?"
Cao Độc Lập vừa mới tỉnh rượu, đầu bị Mang Trú đập sưng một cục to, cả người vẫn còn ngơ ngác. Nghe câu hỏi của Lữ Ngọ, hắn đơ mất một lúc mới tỉnh táo lại, liên tục lắc đầu: "Tôi… tôi không hiểu ý anh. Trận pháp trừ tà tất nhiên là để trừ tà rồi."
Lữ Ngọ lật tay, xuất hiện một cây xương rồng xanh mướt, bốp một cái, đập thẳng vào mặt Cao Độc Lập. Hắn hét lên thảm thiết, trên mặt xuất hiện một lỗ máu rỉ máu không ngừng.
Lữ Ngọ mỉm cười: "Cân nhắc kỹ trước khi trả lời nhé."
Cao Độc Lập ôm mặt khóc rống: "Trận pháp trừ tà nhìn bề ngoài là để trừ tà, thực chất là một trận pháp đổi mệnh… Hu hu hu, đau quá!"
Đổng Thiên Tâm: "Cái gì cơ?"
"Tôi… đó… đó là chiêu trò thường thấy trong giới giải trí. Mượn vận khí của người khác để thay đổi mệnh cách… Hu hu, đau đau đau! Kiểu như nổi từ nhỏ chuyển thành nổi lớn, nổi lớn chuyển thành siêu sao. Sư phụ tôi dựa vào cách này để kiếm tiền."
Tả Bách: "Cụ thể thì nguyên lý hoạt động thế nào? Mượn vận khí của ai?"
"Tôi thật sự không biết, nhưng… Trận pháp này dựa trên việc mượn vận khí của người khác, không nhất thiết phải là người cụ thể nào. Điều quan trọng là lượng vận khí đủ lớn để thay đổi mệnh của người được trừ tà."
Cao Độc Lập rụt rè ngẩng đầu nhìn mọi người một cái: "Như các người vừa thấy đấy, dùng trận đổi mệnh để hút lượng lớn vận khí lẻ tẻ, rồi dẫn qua bùa chú truyền vào cơ thể Thẩm Ước. Như vậy, Thẩm Ước có thể trở thành ngôi sao trường tồn trong làng giải trí…"
Lữ Ngọ: "Người ủy thác là Thẩm Ước ư?"
"Không, không, không! Là Tổng giám đốc Thôi!" Cao Độc Lập vội sửa lời.
Đổng Thiên Tâm: "Nhưng trận pháp vừa rồi đó rõ ràng chỉ hút…"
Mang Trú: "Hút vận khí của người khác là hành động nghịch thiên. Làm sao mà mấy kẻ phàm nhân có thể thực hiện được? Thứ cuối cùng tụ lại, chỉ có thể là oán khí của fan mà thôi."
Cao Độc Lập ngẩn ra: "Oán… oán khí?! Làm sao có thể?! Bao năm nay, sư phụ tôi chưa từng thất bại!"
Tả Bách: "Oán khí tuy là tiêu cực, nhưng vẫn là một dạng năng lượng. Nhất là oán khí có nồng độ cao, năng lượng đó chắc chắn rất mạnh. Nhưng do bản chất âm u của nó, theo định luật bảo toàn năng lượng, loại năng lượng tối tăm khổng lồ này có thể hữu dụng trong thời gian ngắn, nhưng hậu quả của việc phản phệ năng lượng về sau e rằng sẽ rất khủng khiếp."
Cao Độc Lập cứng đờ, không biết vừa nghĩ tới điều gì mà mặt trắng bệch.
Trong đầu Đổng Thiên Tâm lướt qua một danh sách dài các ngôi sao tai tiếng bị sụp đổ sự nghiệp, khiến cô nổi da gà.
"Những ngôi sao càng nhiều tranh cãi, lưu lượng càng lớn, thì fan của họ đấu đá càng khốc liệt. Quá trình tranh cãi này chắc chắn sẽ sản sinh lượng lớn oán khí. Tệ hơn nữa, với tính lan truyền của mạng xã hội, tốc độ và phạm vi ảnh hưởng của oán khí sẽ tăng theo cấp số nhân. Nếu có người dẫn dắt, thêm thắt mâu thuẫn, và hiệu ứng phòng vọng thông tin…" Lữ Ngọ ôm đầu: "Quá nhức đầu!"
Mang Trú nhíu chặt mày: "Trận pháp rác rưởi này từ đâu mà ra?"
Cao Độc Lập: "Sư phụ nói… là tổ truyền của Cao tộc…"
Đổng Thiên Tâm: "Trận pháp này chỉ mình Cao Sĩ biết làm thôi sao?"
Cao Độc Lập nuốt nước bọt: "Trước kia là vậy. Nhưng về sau kinh tế khó khăn, các đơn đặt hàng trong giới giải trí ngày càng ít, sư phụ vì kiếm sống nên đã mở vài khóa đào tạo trực tuyến, bán phiên bản rút gọn của trận đổi mệnh cho học viên…"
Mọi người kinh hãi thay đổi sắc mặt.
Lữ Ngọ túm cổ áo Cao Độc Lập: "Bán cho ai?!"
Cao Độc Lập bị siết đến tím tái mặt mày: "Nhiều… nhiều người lắm…"
"Danh sách đâu?!"
"Khóa học này… tất nhiên đều ẩn danh trên mạng…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!