Chương 4: Bé Thiên Tâm, cố lên nào…

Đổng Thiên Tâm đứng giữa trung tâm thương mại của thành phố Bách Đảo, ngước nhìn tòa nhà văn phòng cao vút tận mây. Những bức tường kính khổng lồ lấp lánh ánh sáng xa hoa tựa như muốn nói: "Ta đây rất đắt đỏ."

Cô cúi xuống nhìn lại tin nhắn định vị mà lão Trương gửi:

[Văn phòng luật Long Hành Thiên Hạ, địa chỉ: Số 999, đường Chung Sơn, thành phố Bách Đảo (CBD), tầng 28 tòa nhà Minh Vân; Lữ Ngọ (kim bài luật sư, liên hệ: 188****8888]

Tên trông thế nào cũng giống kẻ lừa đảo kia lại thật sự là một "luật sư" chính thống.

Quầy lễ tân của tòa nhà có một cô nhân viên dễ mến. Thấy Đổng Thiên Tâm từ xa, cô đã nở nụ cười bước đến: "Chào Đổng Thiên Tâm, Lữ luật sư đã chờ cô từ lâu. Xin mời đi theo tôi."

Nụ cười của cô lễ tân ngọt ngào là thế, nhưng Đổng Thiên Tâm lại có cảm giác chẳng lành, như thể đang bước vào một bữa hồng môn yến vậy.

Văn phòng luật nằm ở tầng 28, thang máy dẫn thẳng lên. Chiếc bảng hiệu mạ vàng sáng chói đề dòng chữ "Văn phòng luật Long Hành Thiên Hạ" như muốn làm lóa mắt người. Những bức tường bên trong được xây từ gạch kính bán trong suốt, ánh bạc phản chiếu lung linh, tạo cảm giác như đang lạc vào cung điện pha lê diễm lệ.

Các nhân viên mặc vest lịch lãm di chuyển qua lại trong văn phòng, giống hệt những đàn cá tung tăng giữa đại dương pha lê. Đổng Thiên Tâm đi ngang, mọi người đều đồng loạt dừng tay, nhìn về phía cô, nhưng chỉ trong giây lát họ lại nhanh chóng quay đi.

Băng qua khu làm việc đầy ắp những ô bàn tựa như tổ ong, cô dừng lại trước một cánh cửa đôi bằng gỗ mun cao hơn ba mét ở cuối hành lang. Bên cạnh cửa là bảng tên màu vàng ghi:

Kim bài luật sư – Lữ Ngọ.

Đổng Thiên Tâm đứng trước cửa, thở hắt ra một hơi dài.

Đẩy cánh cửa này ra, cô có thể đối mặt với một thế giới chưa từng biết đến, hoặc những rắc rối còn khủng khiếp gấp vạn lần đêm qua. Liệu cô đã sẵn sàng chưa?

Tất nhiên là chưa!

Đổng Thiên Tâm nghĩ, cả đời này cô e rằng cũng chẳng bao giờ sẵn sàng cho mấy thứ phiền phức nhảm nhí kiểu này.

Nhưng cuộc sống vốn dĩ là vậy, những bất ngờ luôn xảy đến vào lúc ta không chuẩn bị. Dù chấp nhận hay không, nó vẫn cứ thế mà xảy ra.

Cô sờ vào chiếc túi trước ngực, mèo con trắng vẫn đang ngủ. Đã mười hai giờ trôi qua mà "nó" vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

"Trốn tránh không giải quyết được vấn đề." Đổng Thiên Tâm lẩm bẩm: "Làm điều đúng đắn, chứ không phải điều dễ dàng."

Đôi tai hồng của mèo con khẽ động đậy. Đổng Thiên Tâm đẩy cửa bước vào.

Ánh sáng rực rỡ từ cửa sổ lớn khiến cô phải nheo mắt lại.

Đây là một văn phòng tráng lệ khác thường: ba tầng đèn chùm pha lê, bàn làm việc màu trắng tinh khiết, ghế sofa xanh trời. Hầu như mọi ngóc ngách trong phòng đều chất đầy hoa: những đóa hồng rực rỡ, đỗ quyên thanh nhã, bách hợp thuần khiết, thủy tiên cao ngạo, uất kim hương quý phái, cùng cúc nhỏ li ti điểm xuyết như bầu trời đầy sao.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng trước cửa sổ lớn ngập tràn hương hoa, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh nắng. Một tay anh ta bỏ túi quần, tay còn lại cầm ly cà phê, ánh mắt nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp của thành phố Bách Đảo, toát lên vẻ ngạo nghễ như kẻ đang đứng trên tất cả.

"Quả nhiên cô đã đến." Lữ Ngọ xoay người, mỉm cười nói: "Tôi đã bảo rồi, cô là dòng máu duy nhất còn lại của nhà họ Đổng, gánh trên vai di sản ngàn năm của Đổng gia… "

"Ôi đệt!" Lữ Ngọ đột ngột la to.

Lữ Ngọ trượt chân, cà phê văng hết nửa người, nhưng anh chẳng buồn lau, chỉ tay vào túi đựng mèo trên ngực Đổng Thiên Tâm, hét lên chói tai:

"Cái, cái cái cái đó là gì vậy?!"

Đổng Thiên Tâm thầm khoái chí, đặt túi mèo lên bàn: "Anh nghĩ là gì?"

Lữ Ngọ lao tới như một con gà mái già đang vươn cổ, giọng nói gấp gáp đến mức chuyển thành văn ngôn: "Sao lại thành ra thế này?!"

Đổng Thiên Tâm kéo khóa túi, lấy lớp đệm bông ra trải trên bàn, rồi bế mèo con trắng ra. Chú mèo nằm ngửa, để lộ cái bụng lông xù, bốn chân duỗi thẳng, đuôi dài thẳng đuột, ngủ say như chết. Trên cổ nó còn đeo một chiếc yếm hình dâu tây nhỏ xinh.

Lữ Ngọ nhìn từng sợi lông trên người mèo con, ánh mắt lướt qua không sót một chỗ nào, cuối cùng ôm trán, suýt ngất: "Trời đất ơi, thế này là thế nào hả?! Sao tôi dám ăn nói với tổ tiên đây?!"

"Tổ tiên đã an nghỉ cả rồi, đừng làm phiền họ nữa." Đổng Thiên Tâm ngồi xuống sofa, tiện tay mở một chai nước suối, uống ừng ực vài ngụm: "Giờ thì anh giải thích cho tôi đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!