"Mang Trú!" Đổng Thiên Tâm suýt bật khóc: "Cuối cùng anh cũng tỉnh, tôi mắng đến cạn cả lời rồi đây!"
"Ta thấy cô mắng khá hăng đấy chứ!" Mang Trú giơ tay lên, Đổng Thiên Tâm cười: "Bốp" một tiếng vỗ tay đáp lại.
"Đổi người!"
Trong mắt Mang Trú hiện lên đôi đồng tử màu vàng kim. Đổng Thiên Tâm chỉ cảm thấy tầm nhìn vụt thấp xuống, cơ thể rời khỏi vòng xoáy oán khí, rơi thẳng vào trận pháp giữ thành. "Rầm" một tiếng trở về với thân xác mình.
Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tả Bách. Bên phải là Lão Phác, Nhị Nam và những người khác, ai nấy lo lắng đến mức gần như bật khóc. Tiểu Tấu đã khóc sướt mướt, trong khi trong sân và bên ngoài đều đầy ắp những người dân với ánh mắt âu lo. Còn bên trái lại trống trơn…à, vì Lữ Ngọ đang cầm một cây cỏ tươi nhảy múa, vừa nhảy vừa hét: "Sao vẫn chưa tỉnh?
Điều này không khoa học!"
Tả Bách: "Đừng nhảy nữa, tỉnh rồi!"
Đổng Thiên Tâm chớp mắt: "Tôi bất tỉnh à? Bao lâu rồi?"
Tả Bách: "Tính từ khi chúng ta quay lại, chưa tới nửa phút."
Cát Dương bổ sung: "Chính xác là 28 giây 31."
Lữ Ngọ hét lên: "Mang Trú điện hạ bị cuốn vào xoáy oán khí rồi!"
"Yên tâm đi!" Đổng Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Anh ấy sắp ra rồi!"
Từ trong xoáy oán khí, ánh sáng lấp lánh tựa sao trời rọi ra, các phong ấn xung quanh lại một lần nữa bừng sáng, nối thành những chòm sao rực rỡ. Ngàn vạn ánh sáng vàng chói phá tan oán khí, xông thẳng lên trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Xoáy oán khí gào thét trong đau đớn, sấm sét rền vang, mặt đất rung chuyển. Một con rồng khổng lồ như tuyết trắng phá ánh sáng xuất hiện, vảy rồng trên người như được tạc từ ngọc trắng, mình phủ ánh sao, chân vây sương mù, mỗi hơi thở đều khiến gió nổi mây vần. Khi đôi mắt vàng kim của nó mở ra, đất trời như ngừng trong khoảnh khắc.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhị Nam: "Là rồng! Thật sự là rồng!"
Bì Bì Vinh: "Là giao long!"
Lữ Ngọ: "Là Chúc Long đấy!"
Tiểu Tấu: "Wow, thật sự có một con Chúc Long trắng, đẹp quá!"
Oán khí điên cuồng tràn về phía Chúc Long. Mắt rồng sáng rực, tiếng gầm vang trời, thân rồng trắng muốt xuyên qua dòng oán khí bẩn thỉu. Ánh sáng phong ấn ngày càng xiết chặt, từng luồng oán khí bị ánh sáng đánh tan. Dần dần, oán khí bị xua tan hết, để lại một làn sương mù tanh nồng khó chịu.
Chúc Long gầm lên giận dữ, hàng trăm tia sét giáng xuống, hòa vào sương mù và oán khí, tạo thành một đám mây hình nấm màu đen khổng lồ. Đám mây phát nổ, ánh sáng trắng xóa bừng lên, rồi tất cả tan biến.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đổng Thiên Tâm: "…Đúng là một cây nấm khổng lồ thật."
Phía chân trời, ánh bình minh mỏng manh bắt đầu ló dạng. Đêm qua đi, trời rạng sáng.
Ánh nắng đầu ngày phủ lên lớp vảy trắng tinh khiết của Chúc Long, phản chiếu thứ ánh sáng trong trẻo và uy nghiêm.
Lữ Ngọ: "Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha! Thắng rồi!"
Mọi người reo hò vui mừng. Cát Dương Chỉ Chỉ nhảy múa trong chiếc điện thoại, Tả Bách đẩy gọng kính, cười rạng rỡ. Đổng Thiên Tâm quay lại, cười lớn: "Nhị Nam, tâm nguyện của anh…"
Nụ cười đông cứng trên mặt cô, tiếng hò reo của Lữ Ngọ cũng đột ngột dừng lại.
Người dân thành Hoàng Sa hóa thành những ánh sáng nhỏ lấp lánh, từng người một tan biến vào làn gió sớm. Cả Tiểu Hỷ cũng biến mất. Nhị Nam, Tiểu Tấu, Lão Phác, Bì Bì Dung, và Thạch Cửu đứng yên lặng. Phía sau họ, A Xương vác đao bước tới. Sáu người đứng thành hàng, mỉm cười nhìn Đổng Thiên Tâm.
Cơ thể họ dần trở nên trong suốt như cánh ve, bước vào giai đoạn cuối cùng trước khi hoàn toàn tan biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!