Chương 37: Trận Pháp Huyền Không Phi Tinh

Đổng Thiên Tâm suýt nữa thì ngừng thở, may mà Mang Trú phản ứng nhanh, lập tức bổ sung một trận pháp hộ thân.

"Lữ Ngọ, bên trong trận có dị thường, kiểm tra ngay!" Mang Trú lớn tiếng ra lệnh.

"Rõ!" Lữ Ngọ hai tay cầm nhành hoa nhỏ, tay chân nhảy múa một điệu tap kỳ quái, vừa nhảy vừa như đang hòa mình trong nguy cơ sinh tử. Nhìn anh ta nhảy múa trong tình thế căng thẳng này, Đổng Thiên Tâm chỉ biết ôm đầu sắp phát điên.

Lữ Ngọ xoay tròn 360 độ trên đầu ngón chân, tiếp đó là một động tác "gà một chân". Từ nhành hoa trong tay anh ta, những cánh hoa vàng nhạt bay tán loạn, tạo thành những tia sáng mảnh mai màu vàng xuyên qua không trung.

Tuy mảnh mai, nhưng ánh sáng ấy vô cùng rực rỡ, khiến toàn bộ kiến trúc, đường phố của Hoàng Sa Bảo trở nên rõ ràng hơn. Đột nhiên, Đổng Thiên Tâm trông thấy vài sợi khói đen mỏng, không, là hàng chục sợi khói đen đang len lỏi qua những tia sáng đó, chầm chậm bay lên trời như bị một thế lực nào đó triệu hồi. Nếu không nhờ có trận pháp hộ thân của Mang Trú, chúng đã hòa vào dòng khói đen chảy bên ngoài rồi.

Đổng Thiên Tâm lên tiếng: "Đó là gì vậy?"

Lữ Ngọ trả lời: "Oán khí? Không, nó còn nặng hơn cả oán khí, là sát khí đã ngủ yên hàng trăm năm!"

Tả Bách trầm ngâm: "Có vẻ như xuất phát từ bên trong Hoàng Sa Bảo…"

Cả ba người cùng hít sâu một hơi, đồng thời nghĩ ngay đến giọng nói trước đó: "Cầu khẩn tà thần Thái Tuế tái lâm nhân gian."

Lữ Ngọ lẩm bẩm: "Đúng là một quả bom hẹn giờ!"

Đổng Thiên Tâm hỏi dồn: "Có tìm được ai gây ra chuyện này không?"

"Cô nghĩ tôi có khả năng đó sao?!" Lữ Ngọ hét lên.

"Tránh ra!" Tả Bách gạt Lữ Ngọ sang một bên, cầm điện thoại ném về phía trận pháp hộ thân, lớn tiếng: "Mang Trú, cho tôi chút điện lực!"

Mang Trú tay trái giữ trận pháp, tay phải búng một tia sét nhỏ đánh trúng chiếc điện thoại. Màn hình lập tức sáng lên, điện thoại rơi xuống được Tả Bách khéo léo chụp lấy. Hình ảnh Cát Dương Chỉ Chỉ xuất hiện, vừa ngáp vừa hỏi: "Tả Bách, chào buổi sáng… Đây là đâu vậy?!"

Cả nhóm lập tức hiểu dụng ý của Tả Bách.

Mang Trú thả quả cầu ánh sáng chứa giọng nói khả nghi ra. Tả Bách cố bắt lấy nhưng không được, Lữ Ngọ đụng vào cũng chẳng xong, Đổng Thiên Tâm đành vận dụng khinh công, đưa quả cầu lại gần điện thoại. Cát Dương Chỉ Chỉ dán tai vào màn hình nghe ngóng, rồi lấy một chuỗi nốt nhạc từ tai nhét vào phần mềm phân tích âm thanh. Sau vài thao tác nhanh gọn, phần mềm trả ra báo cáo phân tích.

Cát Dương Chỉ Chỉ nghiêm túc: "Âm thanh này cực kỳ phức tạp, là hợp thể của giọng nói của 69 người. Trong đó, nam giới trưởng thành chiếm 43,47%, độ tuổi từ 55 đến 65; nữ giới trưởng thành cũng chiếm 43,47%, độ tuổi từ 20 đến 30; trẻ em chiếm 13,04%. Giọng nói gần như không có cảm xúc, mang đậm sắc thái cơ học. Tôi đoán có 50,23% khả năng đây là hiệu ứng âm thanh do AI tổng hợp."

Lữ Ngọ nhíu mày: "Ý cậu là sao?"

Đổng Thiên Tâm trầm tư: "Có nghĩa là…những giọng nói này không giống như của con người thật."

Tả Bách đẩy gọng kính, giọng trầm xuống: "Có tổng cộng 69 người – 30 người già, 30 phụ nữ, 9 trẻ em. Phân bố này…hoàn toàn trùng khớp với số người dân được cứu khỏi Nguyên Hải Bảo."

Cả ba biến sắc, đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Hỷ đang co rúc trong góc.

Từ lúc nãy, Tiểu Hỷ đã nằm trong vòng tay Tiểu Tấu, im lặng đến lạ thường, trông như đang ngủ. Tiểu Tấu còn cẩn thận vỗ lưng dỗ dành bé.

Lữ Ngọ lao tới giật lấy Tiểu Hỷ, trong khi Tả Bách giữ chặt Tiểu Tấu kéo về phía sau vài bước. Đám người già, Nam Nhị, và những người khác đều kinh hoàng, Nam Nhị vừa chống cửa vừa run rẩy kêu lên: "Tiểu Hỷ làm sao vậy?!"

Tiểu Hỷ nằm im không cử động.

Lữ Ngọ đặt bé xuống đất, mắt bé mở to nhưng tròng mắt biến thành hai đám khói đen cuộn tròn, hoàn toàn không nhìn thấy nhãn cầu.

Đổng Thiên Tâm kinh hãi, hít sâu một hơi.

Lữ Ngọ rút ra nhành hoa thứ hai, lấy một cánh hoa nhỏ đặt lên đầu Tiểu Hỷ. Cánh hoa sáng lên, một sợi khói đen mỏng manh hiện ra, mơ hồ nối từ Tiểu Hỷ đến tận bầu trời.

Đổng Thiên Tâm nghẹn ngào: "Một đứa bé như vậy cũng có oán khí sao?"

Lữ Ngọ lắc đầu: "Không phải oán khí của bé, mà là có người cố ý bơm vào cơ thể bé. Hiện giờ Tiểu Hỷ chỉ là một…con rối sống chứa đầy oán khí."

"Còn cứu được không?!" Đổng Thiên Tâm, Mang Trú và Tả Bách gần như đồng thanh hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!