Hai người bước qua con phố chật hẹp, giẫm lên những bậc thang nghiêng ngả, dưới ánh trăng mờ ảo bị che khuất bởi mây. Họ len lỏi qua những ngọn đuốc rực cháy, những viên gạch mới xây của tường thành còn thoang thoảng mùi bùn đất. Các binh lính giữ thành lặng lẽ né tránh, để lại con đường trống trải trên tường thành.
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú ngồi sát cạnh nhau trên tường thành, lưng tựa vào biển cát mênh mông phía sau. Toàn bộ Hoàng Sa Bảo đang chìm đắm trong tiếng hát vang vọng. Trời đất rộng lớn, không gian mênh mông.
Đổng Thiên Tâm không rõ vì sao Mang Trú lại đưa cô đến đây. Nhưng cô có một linh cảm rằng, Mang Trú sắp nói điều gì đó quan trọng.
Mang Trú nhìn về phía Hoàng Sa Bảo, im lặng rất lâu.
Đổng Thiên Tâm cũng không vội, lặng lẽ chờ đợi.
Gió luồn qua sống lưng, Mang Trú tháo băng vết thương trên tay Đổng Thiên Tâm. Lòng bàn tay lạnh giá của anh ta khẽ tỏa ra ánh sáng ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua những vết thương nhỏ trên lưng cô.
Những vết thương hóa thành ánh sáng lấp lánh và dần lành lại.
Cảm giác này thật quen thuộc, giống như lần Mang Trú chữa trị cho cô trong thế giới của những bộ phim thần tượng vậy.
"Anh…" Đổng Thiên Tâm mở miệng.
"Đây không phải pháp thuật chữa thương." Mang Trú đáp: "Mà là khả năng hồi phục thiên bẩm của ta với tư cách là một yêu thú."
Đổng Thiên Tâm suýt nghẹn thở: "Yêu…yêu thú?!"
Mang Trú ngẩng lên, đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng. Trên đỉnh đầu, hai chiếc tai mèo nhỏ lộ ra, mượt mà sáng bóng.
"Mẫu thân ta là hậu duệ chính thống của tộc Chúc Long. Phụ thân ta, là một trong những thần thú thượng cổ, Phi Phi. Chúc Long mạnh mẽ, mang trong mình sức mạnh bán thần, nhưng Phi Phi lại yếu đuối, chỉ có khả năng hồi phục yếu ớt của loài yêu thú."
Đổng Thiên Tâm há hốc miệng: "Vậy nên, anh…khi cạn kiệt sức lực và chìm vào giấc ngủ sâu sẽ biến thành một con mèo nhỏ…không, không phải mèo, mà là Phi Phi, tức là anh là một… huyết thú bán yêu?"
"Tôi chỉ là một Chúc Long nửa vời." Mang Trú đáp. Lần này, anh ta dùng từ "tôi" chứ không phải "ta" như thường lệ.
Có lẽ bởi hôm nay anh ta mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt của Mang Trú dường như mang theo vẻ cô liêu và tàn lụi. Đôi lông mày và hàng mi như được phủ một lớp sương mỏng, hoàn toàn khác với Mang Trú thường ngày kiêu ngạo, lạnh lùng và luôn đối đầu với cô.
Lúc này, anh ta trông như một mảnh sứ mỏng manh trong suốt.
"Tôi ghét phải mặc màu đen. Trong tộc Chúc Long, đen là màu của tang tóc. Khi còn nhỏ, tôi luôn phải mặc màu đen, đứng từ xa nhìn từng người trong tộc lần lượt hóa thành bụi trong gió. Điều tôi căm ghét nhất là…tại sao bọn họ lại để lại một kẻ nửa vời như tôi sống sót."
Mang Trú ngẩng đầu, nhìn thẳng lên bầu trời: "Bất kỳ ai trong số họ sống sót cũng đều mạnh mẽ hơn tôi. Nếu là họ, sẽ không đến mức bệ rạc như thế này. Nếu là họ, sẽ không bị một con rối Thái Tuế tàn phế do con người triệu hồi đẩy vào bước đường cùng. Nếu là họ, họ sẽ không bất lực đến mức không bảo vệ được mọi người…và cũng sẽ không phải nhục nhã dùng đến cấm thuật…quyết chiến đến cùng…"
Mang Trú bỗng hít sau một hơi, đôi mắt trợn to.
Đổng Thiên Tâm đột ngột ôm chầm lấy anh ta.
"Cô làm gì vậy?!"
Đổng Thiên Tâm siết chặt hơn: "Giúp anh chữa lành vết thương."
Mang Trú cứng đờ như một tấm ván gỗ: "Tôi đã tự chữa lành từ lâu rồi…thả ra!"
"Không phải vết thương nào cũng có thể tự lành được." Đổng Thiên Tâm nhẹ nhàng vỗ về lưng anh ta. Một cái, hai cái, ba cái…Ánh mắt của Mang Trú dần dịu đi, cơ thể cứng ngắc cũng từ từ thả lỏng. Anh ta khẽ tựa vào Đổng Thiên Tâm, dáng vẻ như đang dè dặt, cẩn thận.
Đổng Thiên Tâm nghe thấy tiếng tim Mang Trú đập mạnh mẽ. Mỗi nhịp đập đều vang dội, tựa như gió thổi qua đại ngàn, sóng vỗ vào ánh trăng.
Bỗng, một âm thanh nhỏ bé len lỏi vào tai cô.
"Tôi hy vọng A Hỉ có thể lớn lên bình an."
Là giọng nói khe khẽ, như từ xa vọng lại.
Đổng Thiên Tâm giật mình, bất giác buông lỏng tay khỏi Mang Trú. Lúc này, cô mới nhận ra xung quanh hai người có rất nhiều đốm sáng nhỏ lấp lánh, giống như đom đóm nhưng không phải đom đóm. Những đốm sáng ấy phát ra ánh sáng yếu ớt, tròn trịa, lúc ẩn lúc hiện, lúc lên lúc xuống. Một vài đốm còn bay lên đậu trên đầu tai mèo của Mang Trú, nhảy nhót một lúc rồi ngượng ngùng trốn sau vành tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!