"Người này sao tự dưng biến thành xác sống thế này?!" Cát Dương Chỉ Chỉ hét lớn: "Hoàn toàn phi logic!"
"Nghĩ theo hướng tích cực đi, bây giờ phản diện đã hồi sinh thành công, chúng ta chỉ cần đợi hai nam chính xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân, là phân đoạn này có thể qua cửa." Đổng Thiên Tâm xách chân ghế đứng dậy: "Tiền đề là chúng ta phải cầm cự được đến lúc họ xuất hiện."
Xác sống vươn bàn tay, móng đen dài sắc nhọn, nhảy vọt tới. Đổng Thiên Tâm cảm giác da đầu tê dại, nghiến răng chống trả: đập từ trước – hụt, quăng sang trái – hụt, vung qua phải – hụt nốt.
Xác sống nhanh đến mức cô, một người bình thường, hoàn toàn không theo kịp. Đột nhiên, một cú tấn công bay thẳng tới mặt, Đổng Thiên Tâm giật mình, vội giơ chân ghế lên đỡ: "Rắc!" Chân ghế gãy, cô lùi liền mấy bước, móng vuốt của xác sống xé gió lao đến…
Cát Dương Chỉ Chỉ nhào lên, bám lấy mặt xác sống, tay chân bé nhỏ khua loạn xạ. Xác sống bị che tầm nhìn, loạng choạng lùi lại. Ngay khi đó, một chân ghế giáng mạnh từ trên xuống, đập thẳng vào đầu nó. Xác sống ngã úp mặt xuống đất, để lộ người phía sau…Nguyễn Nguyệt.
Nguyễn Nguyệt cầm chân ghế, cả người run rẩy dữ dội, nước mắt tuôn rơi không ngừng: "Kinh quá, đây là thứ gì vậy?"
"Cẩn thận!" Đồng tử của Đổng Thiên Tâm co rút mạnh. Lại một con xác sống khác lao tới, mục tiêu chính là Nguyễn Nguyệt. Không kịp nữa rồi!
Ngay lập tức, Đổng Thiên Tâm chợt ngửi thấy một luồng gió – là gió của cô! Lập tức cô tập trung tinh thần, dùng gió bao lấy Nguyễn Nguyệt, kéo cô né sang một bên. Còn mình thì mượn lực đạp đất, bay lên không trung, tung một cú lên gối: "Bốp!" Mặt xác sống nát vụn, phun ra một làn khí đen.
Chưa kịp làm dáng chiến thắng, thì gió đột nhiên tan biến. Đổng Thiên Tâm suýt ngã dập mông. Xung quanh chỉ còn những luồng gió yếu ớt, không thể tụ lại lần nữa.
Thần thuật điều khiển gió đã khôi phục, nhưng chưa hoàn toàn.
Hửm?
Nguyễn Nguyệt bế Cát Dương Chỉ Chỉ, hớt hải chạy tới: "Thượng Quan Hoán Nhiên, cô không sao chứ?"
Đổng Thiên Tâm trừng lớn mắt: Lớp filter đẹp đẽ trên mặt Nguyễn Nguyệt đã biến mất, lộ ra làn da thật, gương mặt cũng không còn thon gọn mà có chút bầu bĩnh của trẻ con. Tuy không tinh xảo, nhưng rất sống động. Quan trọng nhất là đôi mắt cô, trong veo như vừa được rửa sạch.
Đổng Thiên Tâm bỗng hiểu ra.
Dù nam chính có bao nhiêu ánh hào quang và filter, dù nam phụ có đông fan ủng hộ đến mức nào, họ cũng không phải nhân vật chính của thế giới này.
Thế giới này được tạo ra xoay quanh Nguyễn Nguyệt. Chỉ khi cô tỉnh ngộ, ngón tay vàng của cô mới khôi phục. Nhưng giờ dường như chỉ khôi phục một phần. Nghĩa là, cô chỉ mới tỉnh ngộ một chút?
"A a a a a a a!" Bạng Đại Hải không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, chỉ tay ra sau lưng mọi người, hét thất thanh.
Những tên du côn lần lượt đứng dậy, tư thế méo mó kỳ lạ: vai nghiêng, hông lệch, gập trước vẹo sau. Trong hốc mắt đen ngòm tràn ra từng đám sương đen, càng lúc càng dày, tỏa ra mùi hôi kỳ quái. Lũ xác sống ngửa đầu, hít lấy sương đen, phát ra tiếng cười khò khè, trông vô cùng khoái chí.
Mái tóc xanh của Cát Dương Chỉ Chỉ chớp nháy như một chiếc đèn báo động: "Phát hiện nồng độ khí độc vượt chuẩn! 80% là oán khí, 20% là các hạt chất lạ, dự đoán sát thương cực lớn!"
"Đây không phải kịch bản ngôn tình thần tượng sao? Sao lại biến thành phim huyền huyễn rồi?" Bạng Đại Hải hét lớn, rồi tự ngẩn người: "Vừa nãy tôi nói cái gì vậy?"
Đổng Thiên Tâm siết chặt nắm tay, cảm giác gió trong lòng bàn tay mạnh thêm chút xíu: Thật kỳ diệu, chẳng lẽ Bạng Đại Hải tỉnh ngộ cũng giúp khôi phục ngón tay vàng? Anh ta cũng là nhân vật quan trọng sao?
Nhưng không còn thời gian để suy nghĩ sâu xa. Lũ xác sống đã hút đầy sương đen: "rắc rắc" quay đầu lại, những hốc mắt đen ngòm đồng loạt nhìn về phía mọi người.
Tóc gáy của Đổng Thiên Tâm dựng đứng, lùi lại – không lùi được, vì Nguyễn Nguyệt đã trốn ra sau lưng cô. Bạng Đại Hải lăn tròn nép phía sau Nguyễn Nguyệt. Cát Dương Chỉ Chỉ trốn hẳn trong tóc Đổng Thiên Tâm, chỉ ló mỗi cái đầu xanh đang run lẩy bẩy.
Lũ xác sống ngập tràn oán khí gầm lên rung trời, giơ cao những móng vuốt đen dài, lao thẳng tới. Đổng Thiên Tâm chịu không nổi nữa, hét lớn tuyệt chiêu: "Mang Trú!!!"
"Vút!" Một vòng sáng xoay tròn, tốc độ cao lao xé gió, chém bay đầu một con xác sống. Khói đen từ cổ nó phun ra cuồn cuộn, rồi nó ngã thẳng xuống đất.
Ánh sáng dịu dàng như nước từ trời đáp xuống. Mái nhà bê tông, xi măng, cột thép, dầm gỗ đều tan biến trong ánh sáng, để lộ bầu trời đầy sao. Một thanh niên tóc đen áo đen, tay cầm chiếc muôi sắt bước xuống từ những vì tinh tú. Xung quanh anh là vô số vòng sáng, vạn ánh hào quang chói mắt, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng tựa băng sương.
Mang Trú tiện tay vung muôi, những vòng sáng tựa liềm cắt lúa, quét qua một vòng, chém lũ xác sống tan tác, tứ chi vương vãi, oán khí cuồn cuộn như sóng lớn.
Anh lại xoay tay, gộp hơn mười vòng sáng nhỏ thành một pháp trận có đường kính hơn ba mét. Trận pháp ánh sáng xoay tròn, gào rít, lăn qua toàn bộ nhà kho, nghiền nát mọi xác sống và oán khí, chẳng sót chút gì.
Tất cả mọi người đều ngây người, Đổng Thiên Tâm giơ ngón tay cái: "Ngầu ghê…Ây chà?!"
Mang Trú thoắt cái xuất hiện ngay trước mặt, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, lông mày nhíu chặt, trông như muốn gây sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!