Tả Bách và Lữ Ngọ, hai cặp mắt đăm đăm dán chặt vào màn hình điện thoại.
Đã năm phút trôi qua, màn hình vẫn tối đen. Từ khi nữ phụ Thượng Quan Hoán Nhiên xuất hiện, màn hình chỉ hiển thị một vòng tròn trắng đang xoay tròn giữa trung tâm, báo hiệu trạng thái đang tải dữ liệu.
Lữ Ngọ sốt ruột đến mức đi vòng quanh, không dám khởi động lại, càng không dám tắt máy, sợ rằng sẽ mất kết nối với thế giới bên trong. Còn Tả Bách bình thản đến mức bóp vỡ luôn một phím Enter.
Bỗng, một mái đầu xanh dương nhô ra từ mép dưới màn hình điện thoại. Cát bụi bám đầy người, Cát Dương Chỉ Chỉ lồm cồm bò ra. Nếu không phải cách biệt giữa các chiều không gian, chắc Lữ Ngọ đã lao vào màn hình túm cổ cậu rồi.
"Bên trong đã xảy ra chuyện gì thế?!"
Cát Dương Chỉ Chỉ thở dài: "Tôi bị luồng oán khí từ bình luận trực tuyến đẩy văng ra. Chỉ kịp thấy Thượng Quan Hoán Nhiên xuất hiện. Cô mang theo một khung đen kỳ lạ, có vẻ như là một loại thiết lập hào quang phản diện."
Tả Bách: "Manh mối điều tra thế nào rồi?"
Cát Dương Chỉ Chỉ rút từ túi ra một quyển sổ tay nhỏ: "Ngoài oán khí từ bình luận trực tuyến, tổng cộng có ba manh mối. Manh mối thứ nhất: diễn viên quần chúng Bạng Đại Hải. Trong các phân cảnh của anh ta, không có dấu hiệu bất thường."
Ánh mắt sắc lẻm sau gọng kính của Tả Bách vụt qua, quét về phía Lữ Ngọ.
Lữ Ngọ cuống cuồng lôi điện thoại ra: "Người này tên thật là Bạng Khải Cường, chỉ đóng vai khách mời trong bộ phim này. Hiện tại đã giải nghệ, chuyển sang làm đạo diễn tuyển vai. Trong ngành, anh ta cũng coi như có chút tiếng tăm."
Tả Bách đẩy gọng kính: "Còn gì nữa?"
Lữ Ngọ: "Bạng Khải Cường hiện đang chuẩn bị một bộ phim mới ở thành phố Bách Đảo trong tháng này, tôi vừa lấy được số liên lạc của anh ta."
Tả Bách gật đầu hài lòng: "Tốt, hãy giữ liên lạc."
Cát Dương Chỉ Chỉ tiếp lời: "Mang Trú nói rằng, diễn viên đóng vai nam phụ, tức ca sĩ Thẩm Ước có điều bất thường."
Tả Bách ra lệnh: "Trong vòng nửa tiếng…"
"Được rồi, được rồi, được rồi!" Lữ Ngọ hét lên: "Anh ta là ngôi sao lớn đấy! Tôi chỉ là một luật sư nhỏ bé, làm sao dám trèo cao!"
Tả Bách khẽ "Ồ…" một tiếng, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy khinh thường.
Lữ Ngọ giật giật khóe miệng: "Được rồi! tôi thề bằng danh dự đàn ông của mình, nhất định sẽ liên lạc được với Thẩm Ước!"
"Rất tốt."
Cát Dương Chỉ Chỉ lên tiếng: "Manh mối thứ ba là do Đổng Thiên Tâm cung cấp. Cô nói rằng mỗi khi chuyển cảnh, đều nghe thấy một giọng nữ."
Lữ Ngọ hỏi: "Là giọng của Nguyễn Nguyệt hay Thượng Quan Hoán Nhiên?"
Cát Dương Chỉ Chỉ lắc đầu: "Không phải hai người đó. Khi tôi bị đẩy ra ngoài, tôi cũng nghe thấy giọng nói này, và còn nhìn thấy…có vẻ như là trang đầu của kịch bản. Trên đó có ghi tên biên kịch: Ôn Thuần."
"Ôn Thuần?" Tả Bách nhíu mày, nhanh chóng kiểm tra danh sách ê
-kíp trong phần mở đầu: "Bộ phim này có sáu biên kịch. Biên kịch chính là Lưu Khôn, cũng là đạo diễn. Biên kịch thứ hai và thứ ba là nhà sản xuất. Biên kịch thứ tư, thứ năm và thứ sáu…không có ai tên Ôn Thuần."
Lữ Ngọ nhận xét: "Chuyện đoàn phim thay biên kịch giữa chừng rất phổ biến."
Tả Bách lật bản ghi chép kịch bản ban đầu: "Bản thảo đầu tiên chỉ có một biên kịch, tên là Ôn Thuần."
Lữ Ngọ kết luận: "Vậy có nghĩa là…"
"Có nghĩa là." Tả Bách nói: "Đơn vị sản xuất đã gạt biên kịch chính thức đầu tiên ra khỏi dự án."
"Chẳng lẽ Ôn Thuần không cam lòng khi đứa con tinh thần của mình bị cướp, nên muốn giành lại, từ đó tạo ra nguồn nguyện lực khổng lồ?" Lữ Ngọ thốt lên đầy kinh ngạc.
"Rất có khả năng." Tả Bách gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!