Có vẻ như những điểm mấu chốt trong tập trước đã được vượt qua suôn sẻ. Đổng Thiên Tâm vội đảo mắt nhìn quanh, đánh giá tình huống hiện tại của mình.
Cô đang ở trong một phòng vẽ tranh. Phía trước là bục giảng và bảng đen, bên trái có một chiếc bàn học lớn cũ kỹ với lớp sơn bong tróc, xung quanh chất đầy các tượng thạch cao đủ hình dáng. Bên phải là một hàng cửa sổ lớn, ngoài cửa sổ là những hàng cây đa cao lớn, phía xa thấp thoáng một tòa nhà bốn tầng phủ kín dây leo. Ở sân thể dục, những sinh viên ôm bóng rổ, mồ hôi thanh xuân tuôn rơi dưới ánh mặt trời.
Đổng Thiên Tâm nhận ra nơi này – đây là Đại học Bách Đảo. Xem ra bộ phim này đã chọn trường đại học này làm bối cảnh quay.
Trong phòng vẽ còn có hơn mười sinh viên khác, phần lớn là nữ, số nam rất ít. Không thấy Mang Trú, cũng chẳng thấy Cát Dương Chỉ Chỉ đâu cả.
Họ lại bị cốt truyện "tách" ra rồi.
May mắn thay, bên cạnh giá vẽ có một chiếc điện thoại. Đổng Thiên Tâm lập tức bật chế độ selfie, khuôn mặt phản chiếu trên màn hình vẫn là cô, nhưng làn da mịn màng trẻ trung đầy sức sống, đôi mắt trong veo, hơi ngơ ngác, khiến người ta có cảm giác ngây thơ. Trên đầu còn hiện dòng chữ tên nhân vật NPC: [Diễn viên quần chúng số 16].
Ồ, cô đã bị "thay vai" mất rồi.
Xung quanh, các nữ sinh viên đang rì rầm:
"Cậu nghe chưa? Phó giáo sư mới tới là cựu sinh viên xuất sắc của Đại học Plus đó! Nghe nói, có đến mấy tác phẩm của thầy ấy được triển lãm ở Whinnis, mà còn có một bức đoạt giải vàng nữa cơ!"
"Cái gì?! Ý cậu là Whinnis – giải thưởng cao nhất thế giới về hội họa sao? Chẳng phải đã mười năm rồi không có ai đạt giải vàng à?"
"Đúng thế! Thầy ấy là người đầu tiên giành giải vàng trong mười năm qua! Các giám khảo bị tài năng nghệ thuật của thầy chinh phục, thậm chí còn ca ngợi thầy là thiên tài hội họa duy nhất của thế kỷ mới."
"Trời ơi! Một người tài giỏi như thế mà lại trở thành giảng viên của chúng ta sao?"
"Nghe nói thầy ấy còn rất đẹp trai, hơn nữa, vẫn độc thân!"
"Ái chà, mong chờ quá đi thôi!"
Những câu thoại này có thể làm lố thêm chút nữa không chứ?
Đổng Thiên Tâm đảo mắt một vòng, đúng lúc thấy năm, sáu hàng bình luận màu hồng phấn xuất hiện, diễu hành đều đặn như đang quân sự hóa, miệng hét khẩu hiệu đồng loạt:
[Châu Lang Thần – nhan sắc tuyệt thế, từng cử chỉ đều mê hoặc lòng người!]
[Châu Lang Thần – nhan sắc tuyệt thế, từng cử chỉ đều mê hoặc lòng người!]
Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: "Châu Lang Thần là…ai cơ?"
"Nam hai của phim này đấy. Diễn viên tên là Thẩm Ước." Cát Dương Chỉ Chỉ đột ngột xuất hiện từ phía sau tấm giấy vẽ, nhảy lên bảng màu: "Vai của cô lần này mờ nhạt đến mức suýt nữa tôi không tìm ra."
Đổng Thiên Tâm lập tức hiểu ra: "Hóa ra là mấy dòng bình luận cổ vũ."
Cát Dương Chỉ Chỉ nghiêm trọng trả lời: "Đây là sự yên lặng trước cơn bão lớn!"
"Hả?"
Bên ngoài phòng vẽ, tiếng bước chân vang lên, mọi người trong phòng nín thở, ngóng cổ chờ đợi.
Một người "vút" xuất hiện ở cửa, "vèo" một cái lao lên bục giảng, "bịch" một tiếng vén mái tóc, rồi nói: "Chào các em!"
Dàn diễn viên quần chúng đồng thanh: "Eo ôi~ Là giám thị của trường mà~"
Hiệu trưởng dường như chẳng bận tâm đến những tiếng xì xào từ các sinh viên, vẫn giữ nụ cười tươi rói: "Chào buổi sáng, các em! Hôm nay, thầy đến đây để giới thiệu giảng viên mới của khoa chúng ta!" Ông rút một xấp giấy lớn từ túi quần ra: "Giảng viên này có lai lịch vô cùng xuất sắc, để thầy kể từ từ cho các em nghe!"
Sinh viên bên dưới đồng loạt hô vang những tiếng "hừ" đầy chán nản.
Đổng Thiên Tâm lén quan sát vị "hiệu trưởng" này, hơi ngờ ngợ: "Sao mình thấy ông này trông quen thế nhỉ?"
Cát Dương Chỉ Chỉ liền rút ra một chiếc kính lúp, quét từ đầu đến chân vị hiệu trưởng, rồi kết luận: "Khuôn mặt của nhân vật này giống với quản lý đầu trọc ở tập trước đến 89,93%."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!