Chương 25: Lạc vào vòng lặp?

Đổng Thiên Tâm dùng tay phải ấn chặt ngực mình: "Thịch, thịch, thịch." Nhịp tim hơi nhanh, nhưng rõ ràng không cùng tần số với âm thanh nhịp đập quanh đây.

Cô lại áp tay lên ngực của Mang Trú.

Mang Trú giật bắn người: "Cô làm gì đó?!"

Anh gạt tay cô ra, hất cô va nhẹ vào bàn làm việc, đồng thời lùi lại hai bước.

Đổng Thiên Tâm gãi đầu ngượng ngùng. Tim Mang Trú đập rất đều, không hề hoảng loạn. Vậy nên… âm thanh tim đập vang vọng này là gì?

"Hiệu ứng âm thanh để tăng cảm xúc ư?" Đổng Thiên Tâm buột miệng đoán.

Nơi này là thế giới của phim thần tượng, mọi sự kiện, góc quay, hiệu ứng ánh sáng, thậm chí cả nhạc nền và âm thanh đều là một phần của thế giới này. Tất cả những yếu tố đó đều tác động đến họ như những biến số. Ví dụ như, giờ đây, những bong bóng trái tim màu hồng đang lơ lửng trước mắt cô.

Đổng Thiên Tâm tiện tay bắt lấy một bong bóng. Nó lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay cô, lớp màng bong bóng lấp lánh ánh sáng hồng nhạt. Qua bong bóng, khuôn mặt của Mang Trú thoáng trở nên mơ mộng, đầy vẻ quyến rũ, làn da trắng nõn, dung mạo thật sự khiến người ta động lòng.

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Đổng Thiên Tâm. Bong bóng vỡ tan.

Không còn filter, khuôn mặt Mang Trú trở về vẻ lạnh lùng, khó chịu như thường lệ: "Hù chết tôi! Phim thần tượng quả nhiên có nhiều chiêu trò hiểm độc thật."

Mang Trú híp mắt: "Nơi này không bình thường."

Đổng Thiên Tâm thở dài: "Thế giới phim thần tượng chẳng bao giờ bình thường cả."

"Ý tôi là những ký tự kia." Mang Trú chỉ vào các hàng chữ lơ lửng trên không: "Toàn mùi oán khí."

"Lần này không có nguyện lực sao?"

"Oán khí ở đây quá nặng, quá ghê tởm. Tôi chẳng ngửi thấy chút nguyện lực nào."

"…"

Quả nhiên, dù là rồng, Mang Trú vẫn chẳng thể sánh với chó nghiệp vụ. Đổng Thiên Tâm thầm nghĩ.

Lúc này, nam nữ chính – Trình Nam Phong và Nguyễn Nguyệt – cũng đã gặp nhau. Ánh mắt hai người giao nhau, tràn đầy cảm xúc. Nhạc nền ngọt ngào xen lẫn nhịp trống mô phỏng tiếng tim đập khiến người nghe đau cả tai.

Cùng lúc đó, lượng chữ bình luận xuất hiện trên không tăng lên đột biến, như một làn sóng đen ùn ùn kéo tới.

[Bình luận:]

"Tôi không chịu nổi nữa! Cái góc quay quái quỷ gì thế này, muốn ói thật!"

"Góc quay thì tạm, nhưng kịch bản máu chó này đúng là làm người ta nghẹt thở!"

"Có chút sáng tạo nào không? Lại quay vòng vòng, lại quay chậm, lại nhìn nhau đắm đuối. Khán giả chúng tôi chỉ đáng ăn rác thôi sao?"

"Hiệu ứng thật rẻ mạt, chỉ đáng giá hai xu."

Đổng Thiên Tâm chột dạ. Số lượng bình luận quá nhiều, xuất hiện với tốc độ ngày càng nhanh, cỡ chữ càng lúc càng lớn, phủ kín không gian như một đám mây đen.

Mang Trú đưa tay cản Đổng Thiên Tâm lùi về sau, rồi bật nhảy lên. Trong tay anh, ánh sáng lưu chuyển, những dòng bình luận bị anh đánh mạnh, phát ra âm thanh "rắc rắc" như thể đang kêu la thảm thiết. Ký tự vỡ vụn, hóa thành bụi đen. Nhưng không giống như trước, bụi đen không biến mất mà lơ lửng trong không trung, xoay tròn, như muốn tụ lại lần nữa.

Mang Trú đáp xuống đất, cau mày: "Rắc rối."

Lúc này, Đổng Thiên Tâm mới để ý, thứ Mang Trú dùng để tấn công không phải là pháp thuật hay vũ khí gì cả. Đó là… một cái muỗng?

Cái muỗng trông quen mắt, hình như là chiếc muỗng cô vừa dùng để ăn dưa hấu.

Đổng Thiên Tâm ngẩn người: "Anh… cái này… sao lại…?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!