Tục ngữ nói rất hay: "Vui quá hóa buồn."
Một sáng nọ, khi Đổng Thiên Tâm còn đang mơ giấc mơ đẹp đếm vàng thỏi, thì cuộc gọi của đồng nghiệp Tiểu Lưu kéo cô trở về thực tại phũ phàng.
"Chết rồi! chết rồi! Tin nội bộ vừa nhận được: 8 giờ 50 sáng nay, công ty họp đột xuất toàn thể nhân viên! Có một tổng giám đốc mới từ trên bổ nhiệm xuống, nghe nói là điều về để cắt giảm nhân sự! Cô mau mau tới công ty ngay, nhanh nhanh nhanh, cấp bách lắm!"
Tiểu Lưu nói nhanh như bắn súng rồi cúp máy cái rụp, để lại Đổng Thiên Tâm ngồi ngơ ngác trên giường. Cô dụi mắt, kéo tai, từ từ ngồi dậy, ngáp một cái, với lấy điện thoại liếc nhìn giờ:
8:08 sáng.
Xong đời rồi!
Đổng Thiên Tâm nhảy chân trần vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa rửa mặt, đầu óc tính toán vèo vèo: từ nhà đến công ty, tàu điện ngầm tuyến 4 đi 5 trạm, chuyển sang tuyến 3 đi 2 trạm, rồi đổi tiếp tuyến 11 đi thêm 3 trạm nữa. Thời gian lý tưởng là 68 phút!
Nhưng tàu điện ngầm chắc chắn không kịp! Đi taxi ư? Quên đi! Giờ cao điểm, tắc đường đến chết mất!
Đổng Thiên Tâm vội mặc áo phông, chân trái chống lên mép giường mang tất. Được một nửa, cô nhận ra mình vẫn còn mặc quần ngủ. Ôi điên thật rồi!
Trong tình hình này, chỉ còn cách đi đường nhanh nhất, ngắn nhất và tránh được giờ cao điểm: tuyến đường… trên không.
Cô ló đầu ra cửa sổ nhìn: trời âm u, dự báo thời tiết có mưa, quá lý tưởng! Chỉ có một vấn đề là trời ban ngày, tầm nhìn quá rõ ràng. Nhưng may mắn thay, cô đã chuẩn bị sẵn sàng: chiếc mũ bảo hiểm đặt riêng từ tuần trước vừa mới giao đến hôm qua, phiên bản hợp tác với E.T, thiết kế khí động học, phủ sợi carbon toàn diện, che kín mặt. Dù có bị ai nhìn thấy, cũng có thể giả làm người ngoài hành tinh để đánh lừa.
Đội mũ bảo hiểm, đeo balo (loại có dây an toàn ở eo), Đổng Thiên Tâm phóng từ ban công phòng ngủ ra ngoài, lao vút lên trời. Mới bay được chưa đầy 300 mét, cô lại lao xuống, vòng về ban công phòng khách.
Mang Trú đang cầm bình tưới nước, chăm sóc cây hoa giả và mấy chậu xương rồng, quay đầu lại thì thấy một người ngoài hành tinh E. T lơ lửng giữa không trung, vừa vẫy tay vừa khoa chân múa tay với anh.
Mang Trú giật bắn mình, đồng tử co rút.
"Bánh mì sandwich trong tủ lạnh, cứ hâm nóng là ăn được! Có việc gì thì gọi điện cho tôi, nếu tôi không nghe máy thì nhắn tin nhé!" Đổng Thiên Tâm hét lên: "Công ty có việc gấp, tôi đi làm đây… đây… đây…!"
Âm cuối cùng vang vọng theo tiếng xé gió của cô bay đi, để lại những hồi âm ngắt quãng.
Tay Mang Trú run lên, suýt nữa làm rơi bình nước.
Đổng Thiên Tâm đã bay xa, chỉ để lại một làn gió tinh nghịch. Chậu hoa nhỏ lắc lư theo gió, những giọt nước rơi xuống, cánh hoa bung nở, lá cây sột soạt, nghe như tiếng cười khúc khích.
Mang Trú lườm một cái. Cây hoa nhỏ lập tức cụp cánh lại, không dám nhúc nhích.Đổng Thiên Tâm cưỡi gió lướt mây, lao như lửa đốt tới công ty. Cuối cùng, cô hạ cánh bí mật trên tầng thượng lúc 8:30 sáng, rồi đi thang máy xuống, quẹt thẻ, điểm danh, và trượt nhanh vào văn phòng lúc 8:40.
Tiểu Lưu ôm sổ ghi chép, bồn chồn như kiến trên chảo nóng. Nhìn thấy Đổng Thiên Tâm xông vào, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Cô nhanh thật đấy! Làm cách nào mà đến kịp? Ôi, cái mũ bảo hiểm này mua ở đâu thế?"
Đổng Thiên Tâm giật khăn ướt lau vết phân chim trên mũ, hất tóc mái: "Bay tới đấy!"
Tiểu Lưu cười dở khóc dở: "Lái xe bay của Harry Potter à?"
"Còn ngầu hơn nhiều. Có tham khảo cách ngự kiếm ấy."
"…"
Nhóm chat công việc nhảy lên một thông báo đỏ chót: "10 phút nữa, họp toàn bộ nhân viên ở phòng họp số 1. Không được đi muộn, không được xin nghỉ, tự chịu hậu quả!"
Phía dưới toàn là những "Đã nhận" uể oải, đồng đều đến lạ. Nhưng trong nhóm chat bí mật (phiên bản không có sếp), làn sóng ngôn ngữ nghệ thuật chửi bới tổ tiên mười tám đời của lãnh đạo cùng vô số meme nguyền rủa đang ào ào chiếm màn hình, vô cùng rôm rả.
Đổng Thiên Tâm nhanh tay lưu lại mấy biểu cảm trong nhóm chat, rồi cùng Tiểu Lưu đến phòng họp số 1. Nhìn lướt qua, ồ, trưởng phòng Lý – người mỗi tuần làm việc chưa đầy 4 tiếng – hôm nay lại ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu tiên, thậm chí còn đeo kính, bày hẳn sổ ghi chép ra vẻ nghiêm túc. Thật đáng kinh ngạc.
"Xem ra trưởng phòng Lý còn nhạy tin hơn cả mình." Tiểu Lưu thì thầm: "Đúng là không có tâm, cùng phòng mà không báo với bọn mình tiếng nào."
Hai người chọn một góc kín đáo để ngồi. Đồng nghiệp lần lượt vào kín phòng họp. Đúng 8:50, cửa phòng mở, trưởng phòng hành chính dẫn một người đàn ông bước vào, ngồi ngay vị trí trung tâm.
Người đàn ông khoảng hơn 50 tuổi, thân hình mập mạp, bụng phệ, áo polo bó sát như lá dong quấn bánh chưng. Không có cổ, đầu tròn trịa, hai bên tóc cạo sát đến mức bóng lưỡng. Sau gáy còn in hằn ba ngấn mỡ. Ông ta ngồi trên ghế, nheo mắt cười, vặn nắp cốc giữ nhiệt, nhấp một ngụm trà, rồi phun bã trà ra. Đảo mắt nhìn bên trái, gật gật, liếc sang phải, lại ừ ừ như thể thân quen lâu ngày với tất cả mọi người vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!