Khi Đổng Thiên Tâm thức dậy, đồng hồ vừa điểm chín giờ sáng. Dù chỉ ngủ chưa đến năm tiếng, nhưng kỳ lạ thay, tinh thần cô vẫn rất tốt.
Hôm nay trời đẹp, đứng trên ban công nhìn ra, bầu trời trong xanh không một gợn mây, biển mây mênh mông bất tận. Trên lan can, hơn chục chậu cây sen đá bằng nhựa lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đổng Thiên Tâm xách một chiếc bình tưới nhỏ, cẩn thận tưới từng chậu một, thỉnh thoảng dùng cọ nhỏ quét lớp bụi bám trên bề mặt sen đá.
"Tiểu Tử à, bé đúng là lười vệ sinh nhất đấy. Nhìn xem Tiểu Hồng và Tiểu Lục kìa, ngày nào cũng sáng bóng như gương. Còn bé, ba ngày không quét bụi đã trông nhếch nhác thế này. Còn nữa, Tiểu Lam, bé gần đây phai màu hơi quá đáng rồi đấy. Khi xưa bé hứa là phơi nắng mười năm cũng không phai, thế mà giờ chưa được một năm đã gần biến thành Tiểu Lục rồi!"
"Chúng mình thật vất vả mới được sống trong căn biệt thự lớn như thế này, mặt hướng biển, xuân về hoa nở. Cuộc sống tươi đẹp chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Dù các bé không phải cây thật, nhưng chúng mình cũng là kết tinh của công nghệ nhân loại, phải tranh giành một chút tự hào cho chợ nhỏ Nghĩa Ô chứ!"
"Các bé phải học tập Mang Trú. Thân là một con rồng, không chỉ phải ấm ức co ro trong chiếc ổ mèo bé nhỏ, mà còn phải thích nghi với mọi khổ sở của sinh hoạt bình thường như ăn uống, vệ sinh, ngủ nghỉ. Khổ đến thế mà nó vẫn kiên cường nỗ lực thăng cấp…"
"Khoan đã!"
Đổng Thiên Tâm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, bèn rút điện thoại, mở ứng dụng Thăng Long xem: [Dữ liệu tăng trưởng của Trận Ngũ Đức: Nhân: 29,45%, Nghĩa: 31,67%, Lễ: 30,02%, Trí: 29,99%, Tín: 35,88%]
Từng mục dữ liệu đều dao động quanh mức 30%.
Đổng Thiên Tâm nuốt nước bọt, vỗ vỗ ngực, không nhịn được cất tiếng cười lớn. Cô xách bình tưới nước xoay vòng vòng trong niềm vui sướng: "Vận may đến rồi ~ những ngày tốt đẹp ~ vận phân rồng ~ không đúng, vận may rồng đến rồi, cản cũng không cản được ~ lala~ tôi là sen của con rồng bỗng chốc trở nên giàu sụ …"
Điệu nhảy và bài hát của cô đột ngột dừng lại. Mang Trú không biết từ khi nào đã đứng trước cửa, tựa lưng vào khung cửa, nhìn cô với đôi mắt đen láy tựa ngọc thạch.
Đổng Thiên Tâm: "Chào…buổi sáng."
Mang Trú: "Chẳng còn sớm nữa đâu."
"…Anh đứng đây từ bao giờ vậy?"
"Từ khi tôi ấm ức co ro trong ổ mèo."
"……"
Đổng Thiên Tâm quay mặt đi chỗ khác: "Trời hôm nay đẹp nhỉ."
"Tôi chưa từng ấm ức." Mang Trú nhấn mạnh: "Tộc Chúc Long, từ trước đến nay không biết rơi lệ."
"Hiểu, hiểu!" Đổng Thiên Tâm gật đầu lia lịa, tiếp tục tưới nước cho đám sen đá, lầm bầm: "Cũng chẳng biết là ai từng nói tộc Chúc Long không thải phân, mà giờ đây mỗi ngày hết sạch một cuộn giấy vệ sinh…"
"Mau câm miệng, Đổng Thiên Tâm!"
"Ý tôi là, chúng tôi nên phát triển bền vững, bảo vệ môi trường, không lãng phí giấy nữa nha."
"… Cô sắp tưới úng rễ của đám cây đó rồi đấy."
Đổng Thiên Tâm cười méo mặt: "Mang Trú điện hạ, đây đều là sen đá giả, để trang trí mà thôi."
Mang Trú chỉ vào chậu Tiểu Hồng: "Cái này cũng giả sao?"
Đổng Thiên Tâm cúi nhìn kỹ, sửng sốt.
Tiểu Hồng vốn là một chậu sen đá đỏ, hình dáng giống một chùm hoa đỏ. Chất liệu là nhựa cây, màu sắc trong suốt, giá cả cũng không rẻ. Nhưng giờ đây, bên rìa chậu Tiểu Hồng lại mọc ra một mầm cây non, trên mầm có năm chiếc lá nhỏ xíu, còn trên ngọn có một nụ hoa bé xinh.
Nụ hoa đọng một giọt sương, nhẹ nhàng lay động trong gió, yếu ớt nhưng tràn đầy sức sống.
Đổng Thiên Tâm kích động đến mức giọng nói cũng lệch đi: "Nó sống rồi! Tôi vừa tưới nước, thế mà nó sống rồi! Nó mọc lá, mọc nụ hoa, nó sắp nở hoa rồi!"
Mang Trú: "Chỉ là một bông hoa thôi… Cô vui đến vậy sao?"
"Nó là thứ duy nhất tôi nuôi sống được ngoài anh đấy!" Đổng Thiên Tâm nhảy cẫng lên: "Cuối cùng tôi cũng nuôi được một cái cây thật rồi! Hoa của tôi sắp nở rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!