Chương 2: Chẳng lẽ họ định lấy thận của tôi?

Một trăm triệu được định nghĩa thế nào?

Nếu gửi tiết kiệm kỳ hạn một năm với lãi suất 1,5%, thì khoản "mục tiêu nhỏ" này mỗi năm sẽ sinh lãi 100.000.000 × 1,5% = 1.500.000. Tính ra mỗi tháng là 125.000, tức là mỗi ngày mở mắt ra, bạn có ngay 4.000 đồng rơi từ trên trời xuống.

Nếu đổi sang gửi kỳ hạn ba năm, giả sử lãi suất là 2,5%, thì lãi mỗi năm là 2.5 triệu, mỗi tháng khoảng 200.000, và mỗi ngày thu nhập gần 7.000 đồng.

Đổi cách tính khác: với mức lương hiện tại của Đổng Thiên Tâm (chưa đến 5.000 một tháng), nếu cô bắt đầu làm việc từ thời nhà Tần, không ăn không uống không ngủ suốt hai ngàn năm, thì việc tích lũy được một trăm triệu là điều hoàn toàn khả thi.

Vậy mà bây giờ, một khoản tiền lớn như thế này, không lý do, không báo trước, không rõ ràng lại đột ngột rơi trúng đầu cô. Cốt truyện lố bịch thế này, chỉ có một khả năng…

Lừa đảo!

Hờ hờ! Mánh khóe lừa đảo thời nay quả thật là sáng tạo, táo tợn đến mức dám đưa vụ việc đến cả đồn cảnh sát!

Đổng Thiên Tâm liếc mắt nhìn trưởng đồn Trương: "Lão Trương, trên trời rơi xuống một huân chương hạng nhì rồi này!"

Trưởng đồn Trương bất lực thở dài, hạ giọng nói: "Tôi đã xác minh rất kỹ rồi, di chúc là thật, tài sản cũng là thật, và cô chính là người thừa kế thực sự."

Đổng Thiên Tâm: "Hả?!!"

"Chính xác hơn." Lữ Ngọ nhấn mạnh: "Cô là người thừa kế duy nhất của dòng họ Đổng."

Đổng Thiên Tâm ngẩn người, lại nhìn trưởng đồn Trương, thấy ông gật đầu nhanh như chớp.

Lòng cô bắt đầu dao động, không còn giữ được vẻ bình tĩnh: "Nói cách khác, vị…  bà dì Đổng Cát Niên này là người thân duy nhất còn lại của tôi trên thế giới này?"

"Có thể nói như vậy." Lữ Ngọ đáp.

Người thân duy nhất…

Ngón tay Đổng Thiên Tâm mân mê bản di chúc, cô hít thở sâu vài lần để ổn định tâm trạng: "Khi còn sống, tại sao bà ấy không đến tìm tôi?"

Lữ Ngọ sững người, phản ứng của Đổng Thiên Tâm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.

Rõ ràng sắp nhận được một khoản thừa kế khổng lồ, nhưng trên gương mặt cô không hề có chút vui mừng hay phấn khích nào, mà thay vào đó, từ vẻ nghi ngờ và cảnh giác ban đầu, dần chuyển thành… thất vọng?

"Vì một số lý do không tiện nói… tình huống khá phức tạp…" Lữ Ngọ trả lời.

Ngón tay Đổng Thiên Tâm khựng lại, cô lật sang trang tiếp theo: "Bà ấy… ý tôi là, bà Đổng Cát Niên, là người như thế nào?"

"… Tóc bạc trắng, tính cách nghiêm túc, là một cụ bà rất khỏe khoắn." Lữ Ngọ trả lời.

"Bà ấy qua đời vì lý do gì?"

"Hưởng thọ, mất trong giấc ngủ." Lữ Ngọ nói: "Có vẻ như bà Đổng Cát Niên đã sớm có linh cảm, nên trước đó một tháng đã đến văn phòng luật của chúng tôi để lập di chúc. Cô cứ yên tâm, di chúc này hoàn toàn hợp pháp."

"Khi bà ấy ra đi." Đổng Thiên Tâm ngập ngừng: "bà ấy có đau đớn không?"

"À… trông rất bình yên."

Đổng Thiên Tâm khẽ thở phào, lật đến trang cuối của bản di chúc, ánh mắt dừng lại ở điều khoản "Đặc biệt chú thích" cuối cùng: "Đổng Thiên Tâm phải hoàn thành tâm nguyện của bà Đổng Cát Niên thì mới được thừa kế tài sản của bà."

Điều khoản này có thể nói là tiền đề bắt buộc để di chúc có hiệu lực, thế nhưng lại bị đặt ở một vị trí không mấy nổi bật, cỡ chữ thậm chí từ năm hạ xuống còn ba. Cách làm này dễ khiến người ta liên tưởng đến dòng cảnh báo mập mờ trong quảng cáo: "Quảng cáo chỉ mang tính chất minh họa, vui lòng tham khảo sản phẩm thực tế."

Chắc chắn có uẩn khúc trong chuyện này!

Đổng Thiên Tâm chỉ tay vào điều khoản: "Xin hỏi, tâm nguyện ở đây cụ thể là gì?"

Lữ Ngọ liếc nhìn trưởng đồn Trương đầy ẩn ý. Trưởng đồn Trương nhấc cốc giữ nhiệt đứng dậy, lẩm bẩm: "Tôi đi lấy chút nước nóng." Rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!