Cơ hội chỉ đến một lần, không thể để lỡ! Đổng Thiên Tâm quyết đoán lao về phía Mang Trú.
Phía trước, mưa hoa đen càng lúc càng dày đặc, che kín trời đất, cuộn xoáy dữ dội. Đổng Thiên Tâm theo phản xạ nhắm chặt mắt, cắm đầu lao tới. Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì, cô mở mắt ra… Chuyện quái quỷ gì đây? Những đóa hoa đen hung ác lại dừng hẳn tấn công, chỉ lơ lửng đập cánh nhỏ xung quanh cô.
Trong tay cô, đóa hoa đỏ nhỏ rung rinh những cánh hoa đỏ thắm, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tựa như ngọn đèn duy nhất trong vực thẳm vô tận, thu hút mọi sinh vật giữa bóng tối đến mức không thể cưỡng lại. Tất cả những đóa hoa đen đều bị đóa hoa đỏ này khuất phục.
Mưa hoa đen tách ra, mở đường. Đổng Thiên Tâm nhìn thấy Mang Trú và kẻ không mặt đang chiến đấu kịch liệt. Cả hai đều nhận ra điều bất thường, lập tức ngừng tay, kinh ngạc nhìn cô.
Đổng Thiên Tâm chống tay vào hông bên trái, tay phải giơ cao đóa hoa đỏ, cười đắc ý: "Chào, tôi lại đến đây!"
Mưa hoa đen ngoan ngoãn xoay quanh cô, thậm chí còn tạo thành một vòng sáng bảo vệ mới.
Kẻ không mặt gầm lên như dã thú: "Không thể nào!"
Mang Trú lập tức bay đến, lông mày dựng thẳng: "Cô lại làm trò gì nữa đây?!"
"Tôi tặng anh cái này." Đổng Thiên Tâm cài đóa hoa đỏ lên trước ngực Mang Trú, nhìn trái nhìn phải chỉnh lại, rất hài lòng: "Biểu hiện không tệ, tặng anh một đóa hoa nhỏ màu đỏ, cố lên nhé!"
Mang Trú ngây người. anh ta cảm nhận được một luồng năng lượng trong trẻo, ấm áp từ nơi đóa hoa đang đặt truyền vào cơ thể. Giống với luồng sức mạnh mà quả cầu ánh sáng lần trước đã mang lại. Không, lần này còn tinh khiết hơn, dịu dàng hơn nữa. Những vết thương cháy xém trên vảy bắt đầu khôi phục, làn da trơn láng dần hiện ra, những mảnh áo rách nát phát sáng rực rỡ. Một sức mạnh quen thuộc tụ lại trong lòng bàn tay anh ta, nóng lòng chờ bùng phát.
Đôi mắt vàng của Mang Trú bừng sáng, anh ta tung mình lên không trung, mái tóc đen và áo quần trắng phấp phới trong ánh sáng chói lòa.
"Hạo âm đăng thiên, tụ lôi dĩ chính…Minh Đao, hiện!"
Tiếng sấm nổ vang trời, một thanh trường đao bằng vàng ngưng tụ từ điện quang rực rỡ giáng xuống, rơi thẳng vào tay Mang Trú. anh ta siết chặt đao bằng cả hai tay, chém mạnh xuống!
Ầm!
Ánh sáng chói lòa bùng lên. Kẻ không mặt thậm chí không kịp kêu gào, bị nghiền nát thành tro bụi ngay tức khắc.
Ánh đao cuồn cuộn xuyên suốt không gian, xé tan mọi bóng tối.
Thanh trường đao hóa thành những mảnh ánh sáng lấp lánh, tan biến. Mang Trú hạ xuống bên cạnh Đổng Thiên Tâm. Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng: "Đó là đao gì vậy? Ngầu quá đi!"
Mang Trú ngẩng cao cằm: "Đó là Minh Đao, được tộc Chúc Long rèn từ đá Âm Sơn, là vũ khí định mệnh của ta."
"Vậy vừa rồi cái thứ không mặt đó là gì thế?"
"Chỉ là một tà vật nhỏ bé, hấp thu một chút lệ khí. Một đám ô hợp mà thôi."
Chưa nói hết câu, không gian trước mặt họ lại vặn vẹo, méo mó. Giữa hư không xuất hiện một cánh cửa.
Một cánh cửa sắt trắng, rỉ sét.
Mang Trú nắm lấy Đổng Thiên Tâm, kéo cô ra sau lưng mình.
Cánh cửa sắt chầm chậm rơi xuống trước mặt họ. Tả Bách đi tới, gõ gõ kính mắt, nhìn trái nhìn phải thật lâu, rồi giơ tay định gõ cửa.
Mang Trú kêu lớn: "Ngài Tả!"
Đổng Thiên Tâm vội vàng ngăn lại: "Phải cẩn thận đó!"
Nhưng Tả Bách hoàn toàn phớt lờ, thẳng tay gõ xuống.
Một lúc lâu sau, từ bên trong vang lên giọng nói: "Vào đi, cửa không khóa."
Đó là giọng của Cát Dương Chỉ Chỉ.
Đẩy cửa ra, họ nhìn thấy một căn phòng nhỏ. Một chiếc giường được trải chăn gối gọn gàng, một tủ quần áo đơn sơ, một chiếc ghế, một bàn học nhỏ. Trên tường cạnh bàn dán đầy công thức toán học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!