Khi giai điệu âm nhạc trở nên ngày càng mạnh mẽ, bóng tối bắt đầu gợn sóng, từ trung tâm của các gợn sóng, từng bong bóng lớn nhỏ trồi lên rồi nổ tung. Đột ngột, hơn chục con mãng xà khổng lồ màu xanh lam, xấu xí lao ra, mỗi con to bằng năm người ôm mới xuể, vừa gào thét vừa lao về phía trước.
Mang Trú hét lên: "Xéo đi cho nước nó trong!"
Cùng lúc, anh lao ra khỏi trận, vòng sáng lấp lánh phản chiếu tà áo trắng như tuyết của anh, cả người như một ngôi sao băng, trong chớp mắt đã quấn lấy lũ mãng xà mà giao chiến.
Đổng Thiên Tâm kéo theo Tả Bách trốn đi thật xa, vừa chạy vừa nín thở quan sát trận đấu.
Thân thủ của Mang Trú cực kỳ gọn gàng, dứt khoát, uy lực của vòng sáng cũng rất đáng gờm. Chỉ trong chốc lát, anh đã chém hạ được vài con mãng xà. Nhưng lần này, không có bất kỳ công thức hay con số nào xuất hiện. Hiển nhiên, trận chiến này khác hoàn toàn so với trước đó.
Rất nhanh, Đổng Thiên Tâm nhận ra có điều bất thường. Số lượng mãng xà không hề giảm đi, trái lại còn tăng lên. Cô thậm chí nghi ngờ liệu mình có hoa mắt không, bởi dường như tốc độ của Mang Trú ngày càng chậm lại.
Kính mắt của Tả Bách phản chiếu hình ảnh trận đấu, miệng lẩm bẩm liên tục:"
"Áo trắng" đã chém 13 cái đầu, nhưng mãng xà lại tăng thêm 16 con. Trận đấu kéo dài 156 giây, tốc độ tái sinh của mãng xà là 39,56%. Tốc độ của "áo trắng" đã giảm 11%, độ chính xác khi tấn công giảm 23%. Nếu tiếp tục, trong 360 giây nữa, số lượng mãng xà sẽ tăng lên 50 con, và tốc độ của "áo trắng" sẽ giảm 35%.
Anh ta sắp không trụ nổi nữa rồi."
Một đống dữ liệu làm đầu óc Đổng Thiên Tâm quay cuồng. Mãi sau cô mới phản ứng lại được, nhận ra "áo trắng" mà Tả Bách nói đến chính là Mang Trú.
"Ý của anh là Mang Trú sắp thua?"
Tả Bách gật đầu:"Theo xu hướng hiện tại, đó là kết quả tất yếu."
Đổng Thiên Tâm:"…"Cô muốn quăng cái gã cuồng số liệu này ra làm mồi cho mãng xà quá! Ít nhất cũng khiến kẻ địch buồn nôn mà giảm sức chiến đấu.
"Giáo sư à! Thay vì phân tích một đống vô dụng như vậy, sao anh không nghĩ cách tăng cơ hội thắng cho chúng tôi đi?!"
"Trừ khi có biến số." Tả Bách đẩy kính lên, ánh mắt chăm chú: "Những con mãng xà mới xuất hiện có hoa văn trên vảy khác so với ban đầu. Có lẽ chúng đã hấp thu một loại năng lượng nào đó trong không gian này để tái sinh."
Đổng Thiên Tâm vội hỏi:"Năng lượng gì? Ở đâu?!"
Tả Bách vươn cổ, nheo mắt, vừa ngửi vừa cố căng tai nghe:"Theo xác suất mà nói, năng lượng đó hẳn nằm gần mãng xà. Nhưng tối quá, tôi không nhìn rõ."
Cái tên cận thị nặng này!
Đổng Thiên Tâm gần như sụp đổ, đầu óc quay cuồng suy nghĩ:"Nếu mãng xà có thể hấp thu năng lượng này, liệu Mang Trú cũng có thể không?"
Tả Bách trầm ngâm:"Đây là thế giới hai chiều, chắc hẳn có một bộ quy tắc vận hành riêng. Có lẽ có thể thử."
Ngay lúc đó, đồng tử của Đổng Thiên Tâm co rút mạnh. Cô thấy bóng dáng của Mang Trú bị lũ mãng xà nuốt chửng, hoàn toàn không còn nhìn thấy anh nữa.
Cứ chờ thế này thì không được!
"Anh có say xe hay say máy bay không?"
Đổng Thiên Tâm hỏi.
Tả Bách ngơ ngác:"Hả?"
Đổng Thiên Tâm túm lấy Tả Bách, rồi "vút" một cái lao vút đi. Tả Bách bị quăng quật theo quỹ đạo bay điên cuồng, cơ thể uốn lượn như sợi mì, tay phải theo bản năng giữ chặt kính, miệng la hét:"Aaaa!"
Một con mãng xà với cái miệng toang hoác đầy máu sượt qua họ. Tiếng hét của Tả Bách đột ngột ngừng lại, giọng khàn đặc. Xung quanh toàn là những chiếc vảy khổng lồ, xấu xí và bốc mùi kinh khủng.
Một cú vung đuôi của mãng xà đập mạnh vào lớp bảo vệ ánh sáng, khiến nó nứt toác, ánh sáng vụn vỡ rơi vãi đầy đường.
"Cô lái kiểu gì mà… Ôi trời…!" Tả Bách suýt nôn mửa. Không rõ là vì mùi hôi hay do đường bay hỗn loạn của Đổng Thiên Tâm.
Nhưng cô chẳng buồn quan tâm đến anh. Vừa né tránh lũ mãng xà với tốc độ cao, cô vừa căng mắt tìm bóng dáng của Mang Trú. Kỳ lạ là, dù ở gần lũ mãng xà như vậy, họ không bị tấn công. Có lẽ vì ánh sáng bảo vệ đã che giấu khí tức của họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!