Cơn gió đêm như lưỡi dao sắc lẹm lướt qua da đầu Đổng Thiên Tâm, khiến một vài sợi tóc mỏng manh không chịu nổi mà rời khỏi cô. Tiếng hét của cô bị áp lực của gió nghẹn cứng trong cổ họng, không thoát ra được, không kêu lên được, chỉ còn lại dòng nước mắt trào dâng, lăn dài trên mặt.
Cô bị dòng khí hỗn loạn cuốn lấy: "vút" một tiếng bị thổi bay lên cao, rồi "vù" một tiếng lại rơi xuống thấp. Khi thì bị "xoạt" quăng qua bên trái, lúc lại bị "phạch" đánh qua bên phải. Cô mở to mắt nhìn bản thân càng lúc càng xa khỏi nóc nhà, cứ như sắp "vươn tới cung trăng" trên trời cao vậy.
"Vì sao… chết tiệt… ọe…" Đổng Thiên Tâm suýt nữa ói ra.
Đột nhiên, từ cửa sổ phòng khách bùng lên một tia sáng chói lòa, tựa như hàng trăm ngọn đèn pha cùng lúc phát nổ. Chú mèo nhỏ màu trắng phá cửa xông ra, đạp trên ánh sáng, ngược gió lao về phía Đổng Thiên Tâm.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ như chuyển sang chế độ quay chậm.
Đổng Thiên Tâm nhìn thấy đôi móng vuốt nhỏ của Mang Trú đang mở rộng hết cỡ, nhìn rõ từng sợi lông trắng như tuyết trên cơ thể anh ta, thấy cả đôi mắt vàng óng căng thẳng dựng lên của anh… cô cố gắng hết sức vươn tay ra. Chỉ còn cách móng vuốt của Mang Trú năm centimet nữa thôi, nhưng cơn gió bất chợt đảo loạn, hất cô văng sang một bên, khiến cơ thể nhỏ bé của Mang Trú bị cuốn đi, liên tiếp lộn nhào rồi rơi xuống.
Trong đầu Đổng Thiên Tâm trở nên trống rỗng, trái tim cũng rơi theo: một trăm triệu của cô!
Không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đảo ngược thân mình giữa không trung, lao đầu xuống dưới như một viên đạn thép xuyên qua không khí. Tiếng gió rít át cả nhịp tim, những lưỡi dao gió sắc lạnh cắt qua má, để lại một dòng máu nhỏ.
Cô nhìn thấy Mang Trú, tên nhóc bé nhỏ nhắn trắng muốt như một đốm lửa đom đóm sắp bị bóng tối nuốt chửng, dần mờ nhạt đến mức gần như không còn nhìn thấy.
Đổng Thiên Tâm nghiến chặt răng, tăng tốc lao đến bên Mang Trú, chộp lấy đuôi anh và kéo cậu vào lòng, giữ chắc trong tay.
Mang Trú lúc này bốn chân chổng lên trời, bụng hướng lên trên, đôi mắt mở tròn vo. Đột nhiên, cơ thể anh phát ra một tiếng "bụp", khói trắng mù mịt tỏa ra, anh đã hóa lại thành hình người (tạ ơn trời, chí ít cũng mặc bộ áo trắng cơ bản nhất). Với sự thay đổi này, tư thế của cả hai cũng biến đổi… Đổng Thiên Tâm tay trái đỡ lấy lưng Mang Trú, tay phải vòng qua gối anh, chẳng khác gì… tư thế bế công chúa.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi.
Tóc của cả hai bị gió thổi tung, quấn lấy nhau trong không trung, tựa hồ như một bức tranh tuyệt mỹ nhưng oái oăm.
Khóe mắt cả hai cùng giật mạnh.
Luồng gió xung quanh họ một lần nữa mất kiểm soát, cuộn trào từ bốn phương tám hướng. Đổng Thiên Tâm bị thổi xoay mòng mòng, lộn vài vòng trên không, nhưng cổ tay cô được Mang Trú nắm chặt, may mắn không bị thổi bay lần nữa.
Gió mỗi lúc một mạnh hơn, não bộ, dạ dày, và mật của Đổng Thiên Tâm như bị xay nhuyễn thành một mớ hỗn độn. Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy tiếng Mang Trú hét lên giữa gió: "Khống chế gió… !"
Đổng Thiên Tâm hét trả: "Tôi sắp phát điên rồi!"
"Hạ khí xuống đan điền…"
"Đan điền ở đâu?!"
"Đồ ngốc… !"
Gió quá lớn, Đổng Thiên Tâm không nghe rõ câu tiếp theo của Mang Trú. Đột nhiên, xung quanh xuất hiện vô số ánh sáng xanh nhạt mang theo đuôi lửa, chúng nhảy múa và cuộn tròn, dường như đang giao tiếp với cơn gió. Gió dần dịu lại, cuối cùng cả hai cũng giữ vững được thân mình giữa không trung.
Đổng Thiên Tâm vui mừng reo lên: "Mang Trú, anh biết bay rồi à?!"
Mang Trú nghiến răng đáp: "Người khống chế gió là cô."
"Cái gì?!"
Đổng Thiên Tâm kinh hãi đến mức làm gió rối loạn trở lại. Cô chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cả người bị Mang Trú kéo về phía mình, gần như ngã nhào vào lòng anh.
"Điều tức, tĩnh tâm!" Mang Trú nghiêm giọng ra lệnh.
Đầu mũi Đổng Thiên Tâm áp sát bờ vai Mang Trú, xung quanh đều tràn ngập hơi thở của anh. Lạnh lẽo, sắc bén, như ánh sao trên mặt biển hóa thành băng vụn, khiến người ta muốn tĩnh tâm… tĩnh cái đầu á! Tư thế này làm sao mà bình tĩnh nổi chứ!
Đột nhiên, bàn tay Mang Trú áp lên trán cô, giọng nói băng giá vang bên tai: "Như nước mềm mại, như mưa dần thấm, tĩnh!"
Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền vào tận xương tủy, khiến Đổng Thiên Tâm không kìm được mà run lên. Mọi suy nghĩ linh tinh lập tức bị đông cứng dưới nhiệt độ tuyệt đối.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, và rất nhanh chóng nhận ra sự khác biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!