Chương 12: Linh cảm chẳng lành

Bảy giờ tối, Đổng Thiên Tâm tan làm và ghé trạm mèo Thanh Thanh để đón Mang Trú.

Vừa bước vào cửa, cô thấy Mang Trú đang dạy "lớp học buổi tối" cho các chú mèo ở trạm. Anh ta đứng trên chiếc sofa nhỏ, cái cổ vươn cao, đôi tai dựng thẳng đầy tinh thần, tiếng "meo meo" trầm bổng vang lên như một bài giảng nghiêm túc. Hơn chục chú mèo khác ngồi quây quần xung quanh, đuôi dựng thẳng, gương mặt đầy nghiêm túc. Thỉnh thoảng, cả đám lại đồng thanh kêu "meo" vài tiếng.

Đổng Thiên Tâm: "…" Cô vừa nhìn thấy gì thế này?!

Lưu Thanh Thanh phấn khích đến mức không kiềm chế được, lập tức bật chế độ nói không ngừng, như thể muốn trút hết những gì nín nhịn cả ngày nay lên Đổng Thiên Tâm.

"Cậu Mang nhà cô thật sự quá chuyên nghiệp! Đám mèo nhà tôi bình thường chẳng thèm để ý khách khứa, vậy mà hôm nay cậu Mang chỉ quở mấy câu, đứa nào đứa nấy như được tiêm doping, vui vẻ tiếp khách, làm khách cười không ngớt, ai cũng vung tiền như nước. Hôm nay là ngày thường đấy, mà doanh thu còn gấp ba lần cuối tuần!"

Đổng Thiên Tâm trợn mắt há mồm: "Cô muốn nói… Mang Trú… cũng tiếp khách… À không, cũng đón tiếp khách sao?"

"Cậu Mang chủ yếu là tuần tra và đốc thúc. Khách đến thì ít khi chủ động lại gần, chắc còn ngại, nhưng mà…"

Lưu Thanh Thanh liếc nhìn Mang Trú, hạ giọng thì thầm: "Chiều nay có một nữ sinh đại học đến, hình như vừa chia tay bạn trai, vừa khóc vừa mắng, cảm xúc rất kích động. Đám mèo khác sợ quá chẳng con nào dám lại gần, chỉ có cậu Mang nhà cô gan dạ tiên phong, ngồi bên cạnh an ủi cô gái suốt hơn hai tiếng. Cô ấy cảm động đến mức muốn nhận nuôi cậu Mang ngay tại chỗ, nhưng khi biết không được, cô ấy lại khóc thêm một trận."

"Nữ sinh đó xinh lắm nhé! Cậu Mang nhà cô đúng là có mắt nhìn người." Lưu Thanh Thanh thêm vào với vẻ mặt hớn hở.

Đổng Thiên Tâm nhướng mày: "Ồ~~ Bình thường khi ở hình người thì đạo mạo nghiêm chỉnh, chẳng ngờ biến thành mèo lại bộc lộ bản chất thật."

Mười lăm phút sau, Mang Trú cuối cùng cũng kết thúc "lớp học buổi tối" và lịch sự chào tạm biệt Lưu Thanh Thanh. Ánh mắt Lưu Thanh Thanh nhìn Mang Trú như thể nhìn thấy báu vật, còn đưa cho Đổng Thiên Tâm một túi lớn thức ăn mèo, cam đoan từ nay về sau trạm Thanh Thanh sẽ bao toàn bộ thức ăn cho Mang Trú, chỉ cần "Cậu Mang" thỉnh thoảng rảnh ghé qua cửa hàng thôi.

Xách túi thức ăn mèo nặng 10 ký, Đổng Thiên Tâm thở hổn hển bước đến gần đồn cảnh sát Hương Châu, lúc này mới chợt nhận ra: chẳng lẽ hôm nay anh ta đến trạm Thanh Thanh là để… làm việc kiếm thức ăn mèo sao?

Trong chiếc balo không gian, Mang Trú cuộn tròn thành một quả cầu tuyết, chỉ chừa lại hai chóp tai, có vẻ đã mệt lử và ngủ say từ lúc nào.

"

Hôm nay người trực ở đồn cảnh sát Hương Châu là ông Triệu. Vừa thấy Đổng Thiên Tâm, ông lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới, ánh mắt như radar quét khắp sau lưng cô.

Đổng Thiên Tâm ngơ ngác: "Gần đây có vụ án lớn? Đang tìm tội phạm bị truy nã sao?"

Ông Triệu: "Nghe nói cô có bạn trai rồi!"

Đổng Thiên Tâm sững sờ: "Ai tung tin đồn nhảm vậy?"

"Đệ tử tôi, tiểu Vương, chính mắt nó thấy lần trước!"

"…"

Đổng Thiên Tâm liếc nhanh về phía chiếc balo không gian. Có lẽ vì giọng của ông Triệu quá lớn, Mang Trú bị đánh thức, lừ đừ ngóc chiếc đầu lông lá lên.

"Là tiểu Vương hiểu lầm." Đổng Thiên Tâm vội vàng giải thích: "Người đó chỉ là bạn thôi."

Ông Triệu: "Thật sự chỉ là bạn ư?"

"Vâng!"

Ông Triệu thở phào: "Tôi đã nói mà, Tiểu Đổng nhà chúng ta mắt nhìn cao như thế, sao lại để mắt đến loại đàn ông đó được!"

Mang Trú dựng thẳng tai, hoàn toàn tỉnh táo: "Meo?"

Đổng Thiên Tâm tò mò: "Loại đàn ông nào?"

"Quần áo loè loẹt, tóc tai chẳng cắt, gầy nhom, được mỗi cái mặt coi như tạm được." Ông Triệu nhíu mày đầy chê bai: "Tiểu Đổng à, ông Triệu ta làm cảnh sát bao năm, nhìn người chưa bao giờ sai. Loại bên ngoài hoa hòe hoa sói nhưng bên trong vô dụng như thế tuyệt đối không đáng tin!"

"Ờ… anh ta cũng không tệ lắm, nhưng có phải "vô dụng" hay không thì…" Đổng Thiên Tâm cười khó hiểu: "Khụ, không tiện đánh giá."

Mang Trú tức giận, bật dậy, cào cào balo, quay người, cái đuôi dựng thẳng như dấu chấm than.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!