Lữ Ngọ vội vàng đến khu dân cư Bồng Lai số 6636, trên mu bàn tay còn dán băng keo sau khi truyền dịch, gương mặt trắng bệch như ma. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, sắc mặt anh ta lập tức chuyển sang xanh xám.
Một người một mèo chiếm cứ hai đầu ghế sofa: Đổng Thiên Tâm xụi lơ, nằm vật vã không còn thiết sống, dáng vẻ y như một nhân vật trong phim hài; còn Mang Trú… dù đã biến thành hình dáng của một chú mèo, vẫn duy trì tư thế ngồi kiêu ngạo và quý phái. Thế nhưng, đôi tai mèo cụp xuống lại vô tình để lộ tâm trạng rối rắm của anh ta lúc này.
Lữ Ngọ vò đầu bứt tóc: "Tại sao vậy?! Dữ liệu của trận pháp Ngũ Đức rõ ràng cho thấy mọi thứ rất ổn mà!"
Đổng Thiên Tâm thở dài, cười hờ hững: "Ha ha."
Ai mà biết được tại sao chứ?
Lữ Ngọ đi vòng quanh tại chỗ hai lượt, nghi ngờ nhìn Đổng Thiên Tâm: "Chẳng lẽ là do… món ăn địa ngục của cô?! A, ngay cả người mạnh mẽ như điện hạ Mang Trú cũng không chịu nổi…"
"Meo!" Một dấu chân mèo in rõ trên mặt Lữ Ngọ, khiến anh ta ôm má nhảy dựng.
Đổng Thiên Tâm bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin: "Chẳng lẽ là vì dinh dưỡng trong nguyên liệu nấu ăn chưa đủ? Lữ Ngọ, mấy thứ như thịt bò Tây Tạng, gà chạy bộ, cá kim long anh mang đến trước đây còn hàng không?"
Mang Trú: "Meo!"
Lữ Ngọ vỗ tay: "Có lý! Tôi lập tức bảo người đưa tới!"
"Meo meo!"
Đổng Thiên Tâm: "Phải là đồ tươi sống đó!"
"Meo meo meo!"
"Cô cứ yên tâm! Đúng một tiếng nữa, bảo đảm giao tới tận nhà!"
"Meo gừ gừ meo!"
Mang Trú bực đến mức thổi cả râu (đúng là râu mèo thật), trừng mắt (đúng là mắt mèo thật), nhảy lên bàn trà để phản đối kịch liệt. Nhưng tiếc rằng, với bộ dáng quá mức đáng yêu hiện tại, anh ta hoàn toàn không tạo được chút uy hiếp nào. Hơn nữa, tất cả những gì anh ta nói đều là ngôn ngữ của loài mèo, kết quả là bị cả hai phớt lờ hoàn toàn.
Mang Trú đi vòng quanh bàn trà vài vòng, rồi chạy vào phòng sách, ngoạm một cây bút và một tờ giấy mang ra. Anh ta dùng hai bàn chân nhỏ xíu đè chặt tờ giấy, miệng cắn cây bút, bắt đầu viết và vẽ loạn xạ trên giấy.
Đổng Thiên Tâm và Lữ Ngọ ghé sát lại nhìn. Nhìn một hồi lâu, cả hai đều ngơ ngác.
Đổng Thiên Tâm: "Cái này viết gì thế?"
Lữ Ngọ: "Ngôn ngữ của rồng? Hay là… ngôn ngữ của mèo?"
Những dòng chữ trên giấy cong cong vẹo vẹo như giun đất, mang phong cách cuồng thảo của Trương Húc.
Mang Trú dùng bàn chân nhỏ màu trắng của mình chỉ vào chữ "giun đất" trên giấy: "Meo!"
Đổng Thiên Tâm: "Chẳng lẽ biến thành mèo rồi thì chỉ viết được ngôn ngữ mèo sao?"
Lữ Ngọ: "Hay là trí thông minh cũng biến thành của loài mèo rồi?!"
"Chát!"
Một bàn chân mèo vung lên, vỗ mạnh vào mặt Lữ Ngọ, để lại một dấu chân mèo bên má đối xứng với dấu trước đó.
Lữ Ngọ ôm mặt, mặt mày hớn hở: "May quá, trí thông minh vẫn còn!"
Đổng Thiên Tâm: "…"
Mang Trú thở dài, ngậm cây bút rồi lại vẽ thêm một vòng tròn trên giấy, kèm theo vài đường nét nối vào nhau.
Lần này, Đổng Thiên Tâm đã hiểu: "Ý anh là cái trận pháp ánh sáng hình lục giác đó?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!