Chương 17: Anh Không Có Lương Tâm

Trans by MintwoooMười phút sau, xe dừng trong bãi đỗ xe của khu cảnh uyển Gia Lâm. Giang Tùy Châu tắt máy, quay đầu nhìn cô: "Lên nhà đi."Mặt Quan Hề không đổi sắc: "Muốn nói gì thì bây giờ nói được rồi, nói xong thì trả ghế lái cho em."Giang Tùy Châu nhíu mày: "Không thể lên nhà nói?"Tay Quan Hề bấm chặt nệm ghế, giống như động tác này có thể đem lại can đảm cho cô."Có gì mà cần lên nhà mới nói được, muốn chia tay thì nhanh chóng dứt khoát đi, đừng kề cà làm gì.

Phải, chuyện đó là thật, em chưa nói cho anh biết, em là con nuôi, em biết anh coi thường em! Thế này thôi, chúng ta kết thúc ở đây." Quan Hề nói liền một hơi. Giang Tùy Châu im lặng mất mấy giây: "Anh có nói phải chia tay à."Quan Hề liếc anh: "Lẽ nào anh thấy thứ kia xong vẫn chưa muốn chia tay."Ngón tay Giang Tùy Châu gõ nhịp trên vô lăng, anh lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh nặc danh vừa rồi ra. Nhìn đi nhìn lại rồi nói: "Bố mẹ em đã âm thầm chuyển hết tài sản cho Quan Oánh, không chừa cho em một xu nào sao?"Quan Hề quay ngoắt lại lườm anh: "Nói lung tung!"

"Vậy chính việc Quan Oánh quay trở về khiến em bị thất sủng, bố mẹ muốn tiễn em ra nước ngoài hoặc một địa phương xa xôi hẻo lánh nào đó."Quan Hề nghiến răng: "Giang Tùy Châu, anh phát bệnh à."

"Đều không phải sao?"Quan Hề cố áp chế nỗi kích động muốn đập anh một trận: "Không phải! Bố rất yêu thương em, không cần anh nhọc tâm!"Giang Tùy Châu ừ một tiếng: "Vậy em còn sợ cái gì."

"…"Ngón tay Giang Tùy Châu lướt trên màn hình đóng tấm ảnh lại: "Nếu không mất đi cái gì cả thì đương nhiên em vẫn đang ở vị trí của em, em còn sợ gì nữa.

Chúng ta cần thiết phải chia tay sao."Quan Hề mấp máy miệng muốn phản bác nhưng lại cảm thấy… Hình như lời của anh cũng khá có lý."Em biết chuyện này từ khi nào." Anh lại hỏi. Quan Hề mất tự nhiên quay đầu đi: "Một tháng trước khi Quan Oánh xuất hiện."

"Bố mẹ nói cho em?"

"… Vô tình nghe thấy bố mẹ nói chuyện trong thư phòng."

"Em có biết bố mẹ ruột của em là ai không."Quan Hề sững sờ, sắc mặt nhất thời xám xịt: "Người ta vứt bỏ em rồi em còn phải đi tìm hiểu họ là ai sao."

Sự việc phát triển đến mức này cô vẫn chưa thật sự đi tìm hiểu kĩ.

Trước khi tin nhắn nặc danh kia được gửi đến, cô thậm chí còn không biết cô nhi viện mình từng ở có dáng vẻ ra sao. Nói cô không để tâm không bằng nói là cô đang trốn tránh. Vốn dĩ cô không hề muốn đi tìm hiểu nơi mình từng bị vứt bỏ."Ừ, anh hiểu rồi." Giang Tùy Châu nói. Quan Hề ngạc nhiên nhìn anh, hiểu cái quái gì! Giang Tùy Châu mở cửa xe: "Xuống xe đi."

"Làm gì…"

"Lên nhà, đi ngủ."Thấy Quan Hề ngồi bất động, Giang Tùy Châu bước xuống xe, đi vòng đến bên ghế lái phụ, bế luôn cô ra ngoài."

Này, Giang Tùy Châu—"

"Đừng mất tự tin như thế này, dạo trước không phải em vẫn rất lạc quan đó thôi?"Quan Hề: "Lạc quan cái gì?"Giang Tùy Châu đóng cửa xe, bế cô vào thang máy: "Lẽ nào trước kia không phải vì chuyện này nên em mới lôi kéo quan hệ với anh, lúc đó còn biết dùng anh để củng cố vị thế của em, sao giờ không tiếp tục?"Quan Hề: "…"

"Em cho rằng anh vừa biết chuyện này liền lập tức ngăn cách ranh giới giữa chúng ta hả?"Quan Hề lườm anh, chẳng lẽ sai à."Chỉ cần em còn ở nhà họ Quan, mối liên hệ của chúng ta sẽ không bị đứt đoạn." Giang Tùy Châu nói, "Em vẫn là Quan tiểu thư, bố mẹ em vẫn yêu thương em như trước.

Giữa chúng ta vẫn là đôi bên hợp tác vui vẻ cùng có lợi, nên không cần thiết làm đến bước như em nói."Quan Hề thất thần bị anh bế thẳng lên nhà. Có lúc cô cảm thấy, con người Giang Tùy Châu quả là máu lạnh vô tình. Giả như chuyện hôm nay, cô kinh sợ đến mức mất đi lý trí thường ngày, nhưng anh vẫn có thể nhanh chóng phân tích địa vị của cô ở nhà họ Quan, nhanh chóng hiểu ra trước kia vì sao cô bỗng lôi kéo quan hệ với anh.

Phân tích hoàn hảo không sai một chi tiết, dù cho cô có là con nuôi đi chăng nữa, trước mắt ở Quan thị cô vẫn có cổ phần, có địa vị, về cơ bản không có biến động gì, nên bọn họ vẫn là cặp đôi vì lợi ích phù hợp nhất. Anh bình tĩnh đến đáng sợ, phân tích quá vô tình. Nhưng Quan Hề thấy dáng vẻ này của anh lại thầm thở dài một hơi, hình như tất cả vẫn như cũ, vẫn chưa bị đảo lộn.

Vì thế cô cũng dần bình tĩnh lại, lời của anh rất hợp lý… Dù cô có bị vứt bỏ thì cũng cần gì phải sợ."Giang Tùy Châu, mẹ nó anh…"Ánh mắt Giang Tùy Châu khẽ liếc qua."… Chó thật."

"Nói tục ít thôi." Giang Tùy Châu nhìn ánh mắt phiếm hồng của cô, duỗi tay lau khóe mắt cô, giọng nói vốn lạnh lùng cũng dịu dàng hơn: "Yên tâm, em còn có anh."Quan Hề: "…"Dù cô biết lời của anh vốn không phải ý kia, nhưng trái tim cô vẫn không kìm được đập rộn ràng.**Không "vui vẻ chia tay" với Giang Tùy Châu làm cô bất ngờ, nhưng sau khi nghe anh lạnh nhạt phân tích cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa họ cũng không dễ bị phá vỡ như vậy. Mấy năm nay nói bỏ là bỏ thì quá thiệt cho anh, so với việc bỏ đi mối quan hệ đã bồi dưỡng vất vả, chẳng bằng giúp cô ổn định địa vị ở nhà họ Quan. Quan Hề cũng hiểu rõ mối quan hệ lợi ích này, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn. Nhưng đến lúc vào nhà anh, điện thoại của cô lại liên tiếp nhận điện thoại từ những người từ quen thân đến không quen, cô mệt mỏi ngồi sụp xuống sô pha. Chuyện này bị lộ ra chắc chắn cô phải cực nhọc một phen, ví như… những người trong vòng này sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào, liệu có âm thầm bài xích cô không."Rốt cuộc đã xong…"Giang Tùy Châu vừa tắm xong, đá chân cô: "Đi tắm."Quan Hề làm tổ trên sô pha: "Chắc bọn họ đang cười nhạo em…"Giang Tùy Châu nhìn cô, thấy đôi mắt cô còn đỏ hơn vừa rồi, anh nhíu mày: "Cười cái gì."

"Còn gì nữa! Cười em chỉ là đồ nhái, lúc trước anh chả cười nhạo Tạ Diên còn gì."Giang Tùy Châu sững người: "Anh đâu có cười…"

"Có cười! Chính tai em nghe thấy "không làm được chuyện gì" phải không?"Giang Tùy Châu duỗi tay lấy cốc nước trên bàn trà, nhấp một ngụm: "Trí nhớ của em tốt nhỉ, những chuyện vụn vặt này thì nhớ rất kĩ."Quan Hề hừ một tiếng, ôm gối ngồi cuộn tròn trên ghế xem điện thoại, ngoài mặt ra vẻ quật cường "em không thèm chấp anh" nhưng trong lòng lại không chịu nổi cảm thấy uất ức. Giang Tùy Châu nhìn không nổi, rút điện thoại trong tay cô ra: "Nhanh đi tắm."Quan Hề ủ rũ gục đầu xuống, chẳng có tâm tình cướp lại điện thoại.

Cô duy trì trạng thái ủ dột này đi đến phòng tắm. Tiếng đóng cửa phòng tắm vọng lại từ xa. Điện thoại của Quan Hề trong tay Giang Tùy Châu rung lên, anh nhìn màn hình rồi bắt máy."Chị? Cuối cùng chị cũng nghe máy, chị đang ở đâu…."

"Có việc không." Giang Tùy Châu lạnh giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại. Ngụy Tu Dương nghe thấy tiếng anh liền sững sờ mất mấy giây: "Sao lại là anh, Quan Hề đâu."

"Ngủ rồi."

"Sao có thể? Chị ấy mới đi chưa lâu…"

"Sao lại không thể."

Giang Tùy Châu đáp, "Cậu muốn nói gì thì sáng mai gọi lại."

"Anh để chị ấy nghe máy!"Mày Giang Tùy Châu nhíu chặt hơn: "Tôi nói rồi, cô ấy đã đi ngủ."Đối phương im lặng hai giây: "Giang Tùy Châu, anh biết chuyện của chị ấy từ trước phải không?"

"Hôm nay mới biết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!