Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm đen như mực. Trong phòng 305, mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu trên giường, còn mấy người đàn ông thì hút thuốc trò chuyện.
Đúng là đồ ngu.
Cô ả tóc xoăn ngắn mỉa mai.
"Nói bạn của nó đêm hôm vào phòng chúng ta chơi còn không tin".
Đám bạn hùa theo:
"Sinh viên thời này đều ngây thơ như vậy à? Ha ha!".
Một người khác không đồng tình lắm, nhỏ giọng:
"Hai cô đúng thật là, cãi lộn vài câu thì thôi, đánh người ta làm gì? Với lại tôi thấy hôm đó, bạn của cô ta tưởng đến đây đánh bài thật đấy!".
"Đánh bài á? Cô ta là học sinh tiểu học ngây thơ chắc? Giả bộ thôi."
Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, gió ngoài hành lang lùa vào, người trong đều đồng loạt quay ra nhìn.
Chu Dao đứng ngoài cửa, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở đám phụ nữ.
Cô lạnh giọng hỏi:Ai đã đánh bạn tôi?
Nhất thời không ai lên tiếng.
Chu Dao đi vào, nhìn xuống ba người phụ nữ, lặp lại một lần nữa:
"Trong mấy người, ai đã đánh bạn tôi?".
Cô ả tóc xoăn ngắn ngẩng đầu, nhướng mày:
"Là tôi đấy, sao nào?".
Chu Dao cười khẩy, gằn từng chữ:
"Phiền cô đi xin lỗi bạn tôi ngay".
"Xin lỗi ư? Bạn cô mắng tôi, tôi không được dạy dỗ cô ta à?"
Chu Dao biết rõ tính cách Tô Lâm Lâm nhu nhược và yếu đuối, chỉ khi bị ép mới quay ra cắn người. Cô hỏi lại:
"Cô ấy mắng cô cái gì?".
Nói tôi vô liêm sỉ.
Chu Dao nhếch môi thản nhiên:
"Cô vô liêm sỉ thật mà".
Cô... Cô ả bật dậy.
Chu Dao cũng không phải dạng vừa:
"Tôi cũng mắng cô đấy, cô muốn đánh tôi à?".
"Mấy người có phải bị bệnh không?" Ả hét lên. Ra ngoài!.
"Cô đi xin lỗi bạn tôi ngay." Chu Dao vẫn bình tĩnh lặp lại lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!