Chiếc xe mô tô chạy băng băng trên con đường lớn giữa rừng thiêng, hai bên là dãy núi cao ngút ngàn, dòng suối róc rách ken lỏi qua những tảng đá, trên triền núi nở đầy hoa đỗ quyên. Chu Dao vô tư ngắm cảnh, cô dựa sát vào lưng Lạc Dịch, cảm thấy một luồng ấm áp lan toả khắp người.
Gió lạnh rít gào, cô núp sau lưng anh, coi anh như bức tường chắn gió. Vai anh rất rộng, tấm lưng lực lưỡng, bất giác Chu Dao liền ôm lấy eo anh. Lạc Dịch thoáng cứng đờ.
Anh hỏi:Cô làm gì vậy?.
Chu Dao đáp:
"Xe chạy nhanh quá, tôi sợ".
...
Câu trả lời này thật hoàn hảo. Dường như mất vài giây suy nghĩ, tốc độ xe giảm dần rồi dừng lại. Cô vẫn không buông tay, anh mím chặt môi, nghiêng đầu nhìn cô:Còn chưa buông ra?.
Chu Dao bèn lẳng lặng thả tay, vẻ mặt điềm nhiên như không.
"Còn lộn xộn nữa, tôi thả cô xuống luôn đấy." Anh cảnh cáo, khởi động xe lần nữa.
Chu Dao bị cơn cuồng phong thổi táp, nheo mắt lại. Đường núi quanh co, tốc độ xe lại nhanh, cô thật sự hơi chao đảo, không tài nào giữ thăng bằng được. Suy nghĩ chốc lát, cô lại nắm lấy vạt áo anh. Lần này Lạc Dịch không ý kiến gì, chắc hẳn cũng nghĩ thế này vẫn chấp nhận được.
Chu Dao cố ý nhắc nhở, tiếng hét to bị bạt đi trong cơn gió lớn:
"Nắm áo một chút không sao chứ?".
Lạc Dịch làm như không nghe thấy, nhưng giờ phút này, cảm giác bị kéo ái dường như hơi khó tả.
Non xanh nước biếc lướt qua tầm mắt, con đường trước mặt trải ra sâu hút, Chu Dao tán gẫu với anh:
"Bình thường bao lâu anh đến trấn trên một lần?".
Anh không trả lời, Chu Dao ló đầu lên nhìn anh, tỏ ý nhất định không bỏ qua.
Lúc này anh mới khẽ nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng đáp:Đừng nói chuyện.
Tại sao?
"Gió lớn, hít khí lạnh nhiều bị ốm, phiền lắm đấy!"
À. Chu Dao ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, mím môi cười, mắt bị gió tạt nheo thành một đường cong. Trông cô giống như một con hồ ly nhỏ vui vẻ bám sau lưng anh vậy.
Đi khoảng bốn mươi phút, họ đến trấn nhỏ ở chân núi Shangri
-La. Nói là trấn nhưng thật ra chỗ này rất nhỏ, rất rất nhỏ, chỉ có một con phố chính, không rộng rãi cũng chẳng sầm uất, lại đang tu sửa đường nên lối đi khá chật hẹp.
Giờ là lúc họp chợ buổi sáng, con đường chật ních người đến xe đi, nào là những người nông dân bán thức ăn qua lại chọn rau dưa, nào là những kẻ bán sữa dê kéo theo chú dê thồ chiếc xe nhỏ.
Xe kéo chuyên chở hàng hoá, máy kéo, xe taxi chở khách du lịch, xe sau chỗ chèo kéo khách của dân bản xứ vòng tới vòng lui khiến con đường gập ghềnh không còn chỗ chen chân.
Mô tô của Lạc Dịch cũng chậm lại, anh cúi đầu nhìn, tay Chu Dao vẫn nắm lấy vạt áo anh, ngón tay mảnh khảnh và mu bàn tay tê cóng đến đỏ bừng.
Anh thờ ơ hỏi:Lạnh không?.
"Không lạnh, gió hơi lớn thôi." Chu Dao khẽ xoa tay, cởi mũ bảo hiểm xuống, suốt cả quãng đường bị gió thổi khiến đầu óc coi hơi choáng váng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, mặt cô cũng đỏ ửng vì gió lạnh.
"Không bị choáng chứ?" Lạc Dịch hỏi.
"Không sao. Ngày nào tôi cũng uống một viêm hồng cảnh thiên rồi." Chu Dao nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!