Type: Mều
Cuối tháng Mười hai, Lạc Dịch cùng Chu Dao trở về Á Đinh một chuyến.
Khách sạn vẫn như trước. Tuy sắp bước sang thềm năm mới, nhưng bởi vì nhiệt độ trên núi thấp nên không có nhiều khách. Ban ngày là thời điểm tất cả mọi người đi chơi, khu sinh hoạt chung yên ắng, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ gỗ, soi tỏ những hạt bụi li ti bay múa.
Trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi thơm của gỗ tự nhiên, Chu Dao vừa bước vào khách sạn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, toàn thân trở nên khoan khoái cực kì, kéo tay Lạc Dịch đi vào chào A Mẫn.
Lạc Dịch hỏi mấy câu về tình hình khách sạn dạo gần đây, A Mẫn vừa báo cáo vừa liếc nhìn tay Chu Dao. Cô ấy nắm chặt tay ông chủ không buông, còn ông chủ cũng mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm. Thật sự trở thành bà chủ nhỏ rồi hả?
Lạc Dịch đi gặp từng nhân viên, Chu Dao cười híp mắt đắc ý đi theo kéo tay anh, đôi mắt long lanh như sao trời, chỉ thiếu điều trèo lên người Lạc Dịch nữa thôi. Nhân viên khách sạn thấy vậy thì cực kì sửng sốt.
Có vị khách nữ vừa trở về gặp được Lạc Dịch, mắt nhìn không dời, quay sang hỏi A Mẫn:
"Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?".
A Mẫn tự hào trả lời:
"Ông chủ chỗ chúng tôi đó".
"Ông chủ á? Sao tôi ở lâu vậy mà chưa gặp bao giờ?"
A Mẫn:
"Dạo vừa rồi ra ngoài, vừa mới trở về thôi".
"Ừ, thế cô bé kia... thân thiết với anh ấy thế à?"
A Mẫn đáp ngay:
"Bà chủ nhỏ của chúng tôi đấy!".
Ồ.... Đối phưong hơi tiếc nuối, tò mò:
"Trông còn trẻ quá nhỉ, quen nhau thế nào vậy?"
A Mẫn ngước mắt:
"Còn quen thế nào nữa? Quen nhau ở khách sạn đó".
Hả? Đối phương kinh ngạc.
"Là khách thuê phòng à?".
Đúng vậy.
Đối phương tiếc hùi hụi cất bước đi thẳng:
"Kỳ ngộ nhiều vậy mà sao tôi vẫn chưa gặp được ai?".
A Mẫn liếc mắt thầm nhủ, ông chủ của chúng tôi không để cho cô gặp đâu.
Nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, Lạc Dịch đưa Chu Dao đi thăm thú núi rừng. Lần này, trên đường có rất ít du khách, dường như khắp núi đồi chỉ có hai người họ. Rất nhiều cây đã trút lá trụi lủi, lá cây vàng óng phủ kín mặt đất, tựa như một tấm thảm cực dày.
Giày đi tuyết giẫm lên sột sà sột soạt, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng cành cây gãy giòn giã.
Tâm trạng Chu Dao rất tốt, lòng dạ hân hoan, thân thể nhẹ bẫng, thỉnh thoảng vui vẻ nhảy tung tăng rồi chạy về phía trước mấy bước đến nỗi hết hơi, thở hổn hển ra lớp sương trắng, sau đó quay đầu lại, chạy đến bên Lạc Dịch kéo tay anh. Cứ lặp đi lặp lại như thế thật giống một đứa bé hạnh phúc.
Mà từ đầu đến cuối, Lạc Dịch vẫn thong thả đi sau lưng cô, nhìn cô vui vẻ chạy ra xa rồi lại quyến luyến chạy về. Tâm trạng anh giờ phút này thanh tịnh và bình lặng hệt bầu trời cao nguyên xanh thẳm của mùa đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!