Type: Mều
Tây Nạp khen: Thông minh thật, nói xong cầm lấy mấy cái túi nhỏ.
Chu Dao ngăn lại: Để một mình tôi đi!.
Tây Nạp sửng sốt:
"Nhỡ đâu bị phát hiện thì làm thế nào?".
Chu Dao thoáng cười:
"Nếu cô bị phát hiện thì sao?".
Chuyện này...
"Nếu tôi bị phát hiện thì chúng chỉ bắt được một mình tôi thôi. Nhưng nếu cô bị phát hiện thì tung tích của tôi và anh ấy sẽ bại lộ ngay, cả hai sẽ bị giết."
Tây Nạp chợt cảm thấy hơi khó chịu:
"Cô cẩn thận quá rồi đấy!".
Chu Dao không nói gì, cô quỳ xuống bên cạnh Lạc Dịch, vuốt ve gương mặt lanh ngắt của anh, chợt nhẹ giọng hỏi:
"Cô có phải người xấu không?".
Tây Nạp thoáng ngơ ngác, thông cảm nhưng vẫn cười khó xử:
"Cô còn chưa tin tôi sao?".
"Theo trực giác thì tin tường rồi." Chu Dao nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Lạc Dịch chăm chú, hơi tuyệt vọng.
"Nhưng tôi sợ nhỡ may... trực giác của tôi sai lầm".
"Vậy cô muốn làm thế nào?"
"Có thể làm được gì nữa? Ngoại trừ tin tưởng cô, tôi đã không còn cách nào khác nữa. Đến bước đường cùng rồi." Chu Dao thở dài, dịu dàng vuốt ve đôi môi Lạc Dịch vẻ không nỡ. Rồi cô nhanh chóng đứng lên, không hề ngoảnh lại. Tôi đi đây.
Đêm khuya, người người bận rộn tại thôn trại.
Đám đàn ông bảo nhau chạy trốn, triệu tập nhóm người; còn phụ nữ thì ngồi tựa cửa sổ, mặt mày ủ rũ.
Đoàn xe vẫn chạy nối đuôi nhau trên con đường nhỏ. Chu Dao ôm một đống túi bột mì, ngồi xổm di chuyển giữa những bụi cây.
Tiếng người ồn ã, cô lặng lẽ tiếp cận chiếc xe van đổi diện, thừa dịp bọn chúng chưa tập hợp, len lén chui lên xe, nhét túi bột mì vào dưới chỗ ngồi phía sau.
Chiếc thứ nhất rồi chiếc thứ hai.
Cô cứ lặp lại như thế, thuận lợi đặt túi bột mì cuối cùng vào vị trí thích hợp. Lúc đang định xuống xe, đám người đã tụ tập lại, tài xế chạy về phía này.
Chu Dao hoảng hốt, lúc này xuống xe đã không còn kịp nữa, cô cuống quýt tìm cách ẩn náu.
Tài xế lên xe, đóng cửa bên ghế lái, lần mò rút điếu thuốc ra hút, trông không có vẻ gì là định xuống xe cả. Chu Dao bị kẹp trong khe hẹp chật chội và ngột ngạt, mồ hôi mướt mát, thầm kêu toi rồi. Trên xe không có nơi nương náu, lát nữa mấy người kia quay lại, cô sẽ bị bại lộ ngay.
Càng kéo dài thì nguy hiểm càng lớn.
Chu Dao lần sờ xung quanh, vớ được một chiếc cờ lê dưới ghế ngồi. Cô thò đầu ra, nhìn về phía trước qua khe hở, tên tài xế vẫn đang hút thuốc. Cách đấy không xa, mấy người đàn ông bắt đầu tập hợp lên xe.
Lòng bàn tay Chu Dao rịn đầy mồ hôi, cô cẩn thận kéo cửa kính phía sau ra, chuẩn bị cầm cờ lê quăng đi. Lúc cô vừa thò đầu ra lần nữa lại thấy tên tài xế quay mặt nhìn vào gương chiếu hậu, cô lập tức rụt vào, tim đập như trống vỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!