Type: Mều
Trại Ngõa Đao nằm giữa chốn rừng già, tổng cộng có hơn năm mươi hộ dân và nhà sàn cùng với năm, sáu miếu thờ và nhà thờ họ. Trại có kết cấu phức tạp, lại thêm đêm đen sâu thẳm, càng khó phân biệt phương hướng.
Nhóm Lạc Dịch lần tìm trong trại rất lâu nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Rõ ràng đây chỉ là một thôn trại không thể nào bình thường hơn. Mỗi căn nhà đều nuôi gia súc dưới sàn, phía trên là ánh đèn mông lung, trông như hơn năm mươi ngọn đèn lồng treo trên ngọn cây vậy.
Các hộ trong trại ăn tối khá muộn, mùi cơm lam và thịt gà lá chanh thoang thoảng bay ra cùng tiếng người già rì rầm, trẻ con khóc lóc, đàn ông quát mắng, phụ nữ khuyên nhủ. Dê nhốt dưới sàn nhởn nhơ nhai cỏ, hết thảy đều yên bình.
Mấy người núp trong đống cỏ, trải bản đồ ra đất, những nơi đi qua đều bị gạch chéo làm dấu... Họ đã tìm tẩt cả mọi nơi rồi nhưng không thấy có nhà nào bất thường cả.
Viên cảnh sát cau chặt chân mày:
"Mọi người nghĩ kỹ lại xem, có phải đã bỏ sót chỗ nào không?".
Một người khác bổ sung:
"Suốt quãng đường đến đây đúng là không phát hiện ra điều gì lạ cả".
Lạc Dịch nhìn bản đồ:
"Chỉ còn lại mấy nhà thờ họ và miếu Phật thôi. Đến đó xem đã".
Được. Đi thôi.
Mấy người lặng lẽ đứng dậy, bí mật len lỏi giữa rừng cây. Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên phát ra từ căn nhà sàn cách đó không xa.
"Con không ăn! Con không muốn ăn dứa! Con ghét dứa nhất!".
Lạc Dịch chợt dừng bước, giọng nói này là...
Anh ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ phía đó, ánh đèn trên căn nhà sàn trở nên sáng rõ trong đêm đen. Lạc Dịch nhìn thấy em gái của Yến Lâm. Anh và Khương Bằng cùng Lục Tự tìm ở Cảnh Hồng bao lâu mà vẫn không thấy, nào ngờ Đào Đào đã được đưa về đây.
Người đằng trước thấy anh không đuổi theo, quay đầu lại khẽ gọi: Lạc Dịch!.
Đôi mắt Lạc Dịch tỏa sáng trong đêm đen, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
"Gọi điện thoại cho Lục Tự, bảo họ lập tức xuất phát".
Chu Dao cau mày nhăn nhó, vừa băng qua rừng cây như một chú mèo vừa liên tục xoa cánh tay. Trong rừng nhiều muỗi quá, đốt cô không biết bao nhiêu phát.
Khương Bằng than thở:
"Trời tối như mực thế này, biết đi đâu để tìm người đây?".
"Thì còn cách nào khác đâu." Chu Dao nhấn mạnh.
"Không thể hành động vào ban ngày được".
"Ôi, cô nói xem, thanh niên làm ăn phi pháp như tôi sao bây giờ lại hoàn lương thành đặc công rồi?"
Chu Dao khẽ suỵt một tiếng. Khu rừng phía trước sột sà sột soạt, mấy người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Hai người lập tức ngồi thụp xuống, nấp sau bụi cây nhìn những người kia càng đi càng xa.
Chu Dao nghển cổ lên, đẩy Khương Bằng: Đi!.
Đi đâu?
Đi theo họ đấy!
Để làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!