Chương 40: (Vô Đề)

Type: Mều

Chu Dao thôi khóc lóc, thở hổn hà hổn hển, lúc đầu cảm thấy hơi sợ hãi nhưng rồi biểu cảm ấy mau chóng biến mất trên khuôn mặt cô. Cô đã không còn là cô con gái ngoan ngoãn của bà nữa rồi.

Trên mặt Hạ Minh Chân không có biểu cảm gì, bà tự chống nạng, bước từng bước tới, hỏi cô một câu:

"Con và cậu ta có quan hệ gì?".

Chu Dao giàn giụa nước mắt, kiên định trả lời:

"Anh ấy là bạn trai con".

Hạ Minh Chân cơ mặt giần giật, hỏi tiếp: Được bao lâu rồi?.

"Bọn con bắt đầu yêu nhau từ hồi còn ở Á Đinh."

"Đứa con gái ở trong phòng cậu ta đêm hôm trước... cũng là con sao?"

Vâng ạ! Mặt Chu Dao như viết bốn chữ quyết không hối hận.

Được lắm! Được lắm! Hạ Minh Chân chỉ tay vào Chu Dao, Vô cùng thất vọng và đau lòng, viền mắt đỏ hoe.

"Chu Dao, con được lắm!".

Lòng Chu Dao run lên, nhìn mẹ mà hốc mắt cũng đỏ.

"Ba mẹ nuôi con bao nhiêu năm nay... Con... Con cứ thế làm ba mẹ đau lòng." Hạ Minh Chân vừa tức vừa giận, gương mặt như phủ một lớp sương lạnh.

"Con xem dáng vẻ của con bây giờ thế nào đi? Lụy tình sướt mướt. Con xem con đã yêu đương loại người nào thế kia? Tên tội phạm lừa,..".

"Anh ấy không phải tội phạm lừa đảo!" Chu Dao ngắt ngang, làn sương mờ trên đôi mắt dần tan đi, giọng quyết liệt.

"Tại sao mẹ không tin anh ẩy? Trước giờ, anh ấy còn chưa từng nghi ngờ mẹ tráo đổi Phật tháp giả hại mình".

"Cậu ta biết gia cảnh của con, tốn bao công sức tiếp cận để giành được tình yêu và thân thể của đứa con gái trẻ người non dạ như con. Một người đàn ông mặt trâng mày tráo đến mức này, không phải kẻ lừa gạt thì là gì?"

Chu Dao tức đến nổ phổi, định nói gì đó nhưng Tưởng Hàn đã tiến lên kìm cô lại:

"Chu Dao, cậu đừng chọc giận mẹ cậu nữa. Dì ấy vì ai mà phải nằm viện, cậu còn muốn trêu tức mẹ sao?".

Chu Dao nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người mẹ, nước mắt tí tách rơi xuống, vừa đau lòng vừa tức giận:

"Mẹ, tại sao mẹ cứ phải như vậy?".

"Cậu ta bao nhiêu tuổi, còn con thì mới bao nhiêu? Con còn trẻ không hiểu chuyện, cậu ta không nên lợi dụng con mới phải." Hạ Minh Chân nghiến răng nghiến lợi.

"Chu Dao, con thật ngu ngốc, con bị người ta lừa rồi."

"Anh ấy không lừa con, là con thích anh ấy trước!"

Chu Dao phản bác với nỗi thất vọng cùng cực.

"Từ trước đến giờ, con chẳng bao giờ nói chuyện được với mẹ cả!".

Chu Dao xoay người bỏ đi.

Con đứng lại! Hạ Minh Chân lạnh lùng quát cô.

"Con muốn đi tìm ông chủ Lạc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!