Type: Mều
Chu Dao gật gà gật gù. Cô muốn xem ngọc ở sảnh triển lãm dưới tầng, không muốn ngồi trong phòng điều hòa nghe thuyết trình. Nào là lịch sử của hội nghị triển lãm, nào là tầm quan trọng của sự phát triển, lan man sang cả khách quý từ các tỉnh, toàn mấy chuyện chẳng liên quan gì đến cô cả.
Chu Dao nghiêng đầu nhìn Power Point trên màn hình trình chiếu, ánh mắt mơ màng, vừa định ngáp một cái lại liếc thấy Hạ Minh Chân bên cạnh, thế là cô đành ngậm chặt miệng.
Người phát ngôn trên bục kia đang thao thao bất tuyệt, Chu Dao thật sự không ngồi nổi nữa, lặng lẽ đứng dậy. Ánh mắt Hạ Minh Chân liếc qua. Mặt cô nhăn nhó, nhỏ giọng giải thích:
"Mẹ, sáng nay con uống nhiều sinh tố đu đủ quá, bây giờ buồn đi vệ sinh".
Hạ Minh Chân lườm cô rồi nhìn lên bục phát biểu.
Chu Dao rón rén chuồn khỏi chỗ ngồi, chạy ra ngoài. Lạc Dịch thấy vậy cũng rời đi theo cô.
Ngoài cửa sổ, ánh dương rực rỡ, cây xanh tỏa bóng mát. Chu Dao đứng bên cửa sổ duỗi cái lưng tê mỏi, thấy Lạc Dịch ở phía sau, cô cụt hứng trợn mắt nhìn anh:
"Theo em ra ngoài làm gì?".
Lạc Dịch nghiêng người tựa vào tường, quay đầu nhìn cô: Tối hôm qua, anh đã nói với em rồi mà, trong khoảng thời gian ở Vân Nam không thể rời khỏi tầm mắt của anh
". Chu Dao thầm đắc ý nhưng ngoài miệng vẫn không thôi chém vào một câu:"Không cần anh quan tâm. Dù sao em cũng chỉ là cô bồ nhỏ của anh thôi.Gì cơ?
"Lạc Dịch nhướng mày nhìn cô hồi lâu, cố nhịn cưòi"Cô bồ nhỏ?
". Cô còn ghi hận lúc Hạ tổng hỏi có phải anh gọi gái về phòng không, anh im lặng không đáp nên bị Hạ tổng xem là thừa nhận, mặc định anh gọi mấy em gái tuổi vị thành niên. Lạc Dịch cong ngón trỏ kéo cằm cô:"Cô bồ nhỏ hả?
"rồi lại rê một đường xuống dưới. Chu Dao bị anh cù nhột, vừa run rẩy cười vừa hẩy tay anh ra:"Đừng có mà động tay động chân ở đây. Lạc Dịch nói:Nếu anh nói anh có một cô bạn gái bé nhỏ ở đây, mẹ em sẽ tin chắc?
". Chu Dao thấy cũng đúng, giây sau mặt mày đã hớn hở trở lại:"Được rồi. Vậy coi như xong
". Cô dễ dỗ như vậy khiến Lạc Dịch không khỏi buồn cười, anh dằn lại vài phần, dặn dò:"Anh biết em rất tò mò với mọi thứ xung quanh nhưng đừng có chạy lung tung. Đợi Lục Tự đến thì sẽ có người đi theo bảo vệ em.Vậy còn anh, anh không quan tâm đến em nữa à?
"Đôi mắt Chu Dao long lanh, giọng nói ẩn chứa vẻ nũng nịu. Lạc Dịch cạn lời nhìn cô, hồi lâu sau khóe môi cong lên:"Không phải
". Anh cảm thấy thỏa mãn bất ngờ với cách nhõng nhẽo của cô."Ừm." Chu Dao vui vẻ, nhảy chân sáo đến bên cạnh anh rồi lay lay cánh tay anh.
Tiếng đẩy cửa vang lên cách đấy không xa. Chu Dao sửng sốt, lập tức buông Lạc Dịch ra, vội vã liếc anh một cái ý bảo anh mau đi đi, rồi đột ngột xoay người chạy về phía cửa. Tưởng Hàn cũng đi ra khỏi phòng, Chu Dao đi ngang qua cậu ta định bước vào trong.
Tưởng Hàn quay đầu lại nhắc:
"Khỏi phải vào nữa, sắp xong rồi".
"Vừa hay, tôi cũng không muốn vào."
"Xuống sảnh triển lãm thôi."
Khách khứa tụ tập ở hội nghị triển lãm ngọc thạch và châu báu, các nhà cung cấp trong ngoài nước cũng không thể vắng mặt. Châu báu đủ mọi màu sắc: hổ phách, mã não, phỉ thúy, bạch ngọc, bích tỉ, thanh kim, thản tang, tang thác muôn màu rực rỡ, chủng loại phong phú.
Bước vào giữa hội trường, con người như rơi vào cảnh tiên kỳ ảo lộng lẫy.
Chu Dao đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại ở khu triển lãm ngọc quý. Ngoại trừ các loại ngọc phỉ thúy lâu năm, Chu Dao còn thấy ngọc lục bảo Colombia, đá sapphire đến từ Kashmir, hồng ngọc huyết bồ câu đỏ lòm như máu, trong veo sáng ngời đến từ Myanmar.
Chu Dao thưởng thức trong chốc lát, bắt chuyện với cô nhân viên mới biết viên hồng ngọc đó có xuất xứ từ thành phố Mogok của Myanmar.
Tưởng Hàn đứng bên cạnh gẩy mấy viên đá vụn, bỗng nói:
"Chu Dao, sau này ai cưới được cậu chắc phải dốc hết vốn liếng ra mất".
Chu Dao quay đầu hỏi: Tại sao?.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!