Chu Dao ngồi bên quầy bar, gục đầu mím môi, ngón tay chọc chọc vào ly rượu trên quầy. Phía sau, khách khứa vẫn nhiệt huyết sôi trào, lắc lư reo hò theo ca sĩ nhạc rock, nhưng bầu không khí này hoàn toàn miễn nhiễm với cô.
Cô tức tối khuấy ly rượu một hồi lại cảm thấy nhàm chán, cụp bả vai, toàn thân từ sợi tóc đến mũi chân đều toát lên vẻ chán chường.
Khương Bằng uống hết một ly rồi liếc nhìn cô, nói chậm rãi:
"Cô em, nói mời tôi uống rượu mà không có hứng thú thì về phòng đi".
Chu Dao sốc lại tinh thần, vội vàng xin lỗi: Thất lễ rồi.
Lòng Khương Bằng rõ như gương, vốn không để bụng, ra hiệu bartender thêm rượu rồi giơ ly lên với Chu Dao, Chu Dao nâng ly rượu cụng với anh ta.
Khương Bằng hỏi:
"Em thích ông chủ chỗ này hả?".
Chu Dao suýt sặc rượu, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận: Hứ!
Khương Bằng lắc đầu, tiếc nuối nói:
"Em chơi sao lại cậu ta?".
Một giây trước, Chu Dao còn tức giận, thế mà bây giờ liền trở lên nên nghiêm túc:
"Em không định chơi đùa".
Lần này đến lượt Khương Bằng kinh ngạc, hồi lâu sau liền thở dài:
"Cô em, em biết về cậu ta được bao nhiêu chứ? Ngoại trừ biết cậu ta mở khách sạn, còn gì nữa không?".
Chu Dao bị hỏi khó bèn nhíu mày.
Đúng vậy, anh có ân oán với Khương Bằng và bị người ta đuổi giết, làm sao mà là người bình thường được.
"Thôi, xem như tôi chưa nói gì." Khương Bằng lại cụng vào ly của cô, tiếng thuỷ tinh va vào nhau kêu lanh canh.
"Mấy đứa con gái trẻ người non dạ như em ấy, vì ba cái chuyện tình yêu mà dám bất chấp tất cả".
Không phải!
Chu Dao quay đầu sang, ánh mắt thẳng thắn và điềm tĩnh.
"Em sẽ không vì anh ấy mà phóng túng bản thân, cũng không vì anh ấy mà vứt bỏ chính mình. Nếu anh ấy là người xấu, không có lương tâm, không có đạo đức, làm hại người khác, em sẽ không thích anh ấy nữa".
Vẻ mặt Khương Bằng trầm xuống, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô gái này, lát sau dần dần nở nụ cười:
"Lúc trước, tôi đã nói em không phải dạng vừa mà... Có điều, bây giờ em vẫn chưa rõ cậu ta là người tốt hay xấu đã như vậy...".
"Ông chủ Lạc là người tốt."
Chu Dao vừa nói vừa uống một hớp rượu.
Cô em à... Khương Bằng chê cô trẻ con, cười sặc sụa.
"Sao em biết? Em hiểu cậu ta được bao nhiêu?".
"Em không biết nhưng em cảm nhận được."
Chu Dao nghiêng đầu, dõng dạc khẳng định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!