Chương 24: (Vô Đề)

Lạc Dịch chăm chú nhìn Chu Dao lên lầu rồi khẽ dời mắt, dọn dẹp dụng cụ pha cocktail khi nãy. Anh cứ thế im lặng một hồi.

Yến Lâm rũ mắt lắc lư chiếc ly rỗng trong tay, chiếc lắc vàng hồng* nhẹ nhàng đu đưa trên cổ tay, đôi môi đỏ nhoẻn cong, thoáng mỉm cười:

"Lúc nãy anh ở trong phòng chờ cô bé đó à?".

(*) Vàng hồng là hợp kim của vàng với đồng, có màu hồng đặc trưng, được sử dụng rộng rãi trong ngành trang sức. Vàng hồng rất được ưa chuộng ở Nga ở thế kỷ 19, đôi khi chúng còn được gọi là vàng Nga, và chúng cũng khá hiếm.

Lạc Dịch làm như không nghe thấy, siết chặt nắp chai Vodka, đặt lại lên kệ.

Yến Lâm không hỏi nữa. Cô có lòng tự ái và thủ đoạn của mình, cô không thích giở thói trẻ con truy hỏi đến cùng với đàn ông. Nhưng khi nhớ đến thùng rác chất đầy giấy vệ sinh, gạt tàn cắm đầy đầu lọc trong phòng anh sáng nay, cô bất giác nhíu mày.

Nhưng nghĩ lại... đàn ông mà, độc thân lâu cũng cần phát tiết chứ! Huống chi anh còn vô cùng nam tính. Lúc họ còn quen nhau, người ta còn thả thính tới tấp chứ đừng nói hiện giờ. Đàn bà con gái thi nhau kéo đến, có tìm vui với khách nữ thuê phòng cũng không có gì lạ.

Lâu lâu đổi gu vui đùa một chút chứ không phải thật lòng. Dù sao người quen uống cocktail nặng chắc chắn sẽ không thể nào thích sữa tươi.

Mà thật tiếc cho bộ váy đỏ quyến rủ trên người con bé đó, trông chẳng hợp chút nào cả. Thỏ trắng mà học đòi làm cáo ư? Là cáo thật thì Yến Lâm cô và Lạc Dịch vừa nhìn đã tường tận ngay rồi.

Ngón tay Yến Lâm nghịch ly rượu, cười cợt nhận xét:

"Cô bé kia không hợp với chiếc váy đỏ, chẳng toát lên được phong thái lẫn khí chất. Em mặc sẽ nổi bật hơn".

Không ngờ Lạc Dịch trả lời:

"Kiểu đó non lắm, không hợp với em đâu".

"Ý anh là em không non hả?" Yến Lâm không hề giận dỗi, năm ngón tay luồn vào tóc, thân thể mềm mại kêc đến phía trước, nhẹ giọng lả lơi.

"Em có non hay không, chỗ nào non, anh biết rõ nhất còn gì?".

Lạc Dịch thờ ơ nhìn cô, cầm lấy ly trong tay cô bỏ vào bồn, mở vòi nước rửa.

Phía sau vang lên một tiếng xoẹt, Yến Lâm châm thuốc, không bỏ qua:

"Nếu em không nhìn lầm, cô bé kia là bạn học của La Dự, con của giáo sư gì đó".

Ban đầu, khi tình cảm mặn nồng, họ đều thân thiết với gia đình hai bên. Lạc Dịch đưa La Dự đi chơi hay khám bác sĩ tâm lý, Yến Lâm đều đi cùng, Yến Lâm chăm đứa bé không cha giúp cô em gái trẻ người non dạ, Lạc Dịch cũng giúp đỡ một tay.

Hai người là cặp bài trùng từ tâm hồn đến thể xác, dù là phương diện nào cũng vô cùng hoà hợp, vậy mà lại chẳng đi đến đâu.

"Trí nhớ của em rất tốt."

Lạc Dịch nói, giây lát lại hỏi thăm.

"Đào Đào đi nhà trẻ rồi hả?".

"Lớp chồi rồi. Mẹ nó không biết dạy, nghịch như quỷ ấy." Yến Lâm nói ngắn gọn, tiếp tục chủ đề khi nãy.

"Ban đầu cảnh sát nói La Dự không chịu nổi áp lực vì chuyện của anh... Em lại nghe thấy lời đồn khác".

Ồ? Lạc Dịch đưa lưng về phía Yến Lâm rửa ly khiến người khác không nhìn thấy vẻ mặt anh.

"Em có bạn là giảng viên ở đại học A, anh ta nói giáo sư Chu Khải Đạo muốn cướp nghiên cứu của La Dự làm của riêng. Nhưng chắc chỉ là ghen tức rồi bịa chuyện thôi, nghiên cứu thôi mà, có cần đến mức vậy không."

"Thứ không có bằng chứng rõ ràng thì không đáng tin." Lạc Dịch hờ hững cầm khăn lau ly, lau khô rồi đặt về chỗ cũ. Anh quay đầu lại nhìn Yến Lâm, vẻ mặt không còn kiên nhẫn.

"Yến Lâm, vì sao em đến đây?".

Vì anh đấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!