Chương 19: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa, có điều đã ngớt đi nhều. Mấy cô gái dậy sớm giặt giũ đống quần áo tích trữ mấy hôm. Chu Dao giặt tay vài chiếc quần chip phơi lên rồi mới cùng mấy cô bạn ôm quần áo còn lại lên phòng giặt, ném đồ vào máy.

Rửa mặt ăn sáng xong, Chu Dao gọi Tô Lâm Lâm cùng đến phòng giặt. Lúc khệ nên bê giỏ đồ đi ra, họ tình cờ bắt gặp Lạc Dịch cầm mấy bộ quần áo đi vào.

Tô Lâm Lâm vui vẻ chào: Ông chủ Lạc.

Lạc Dịch khẽ cong khoé môi coi như đáp lại.

Quả nhiên là anh gặp ai chào cũng cười, chỉ làm mặt lạnh với cô thôi. Lúc đi ngang qua nhau, Chu Dao không nhịn được trừng mắt nhìn anh. Lạc Dịch cảm thấy gì đó, nhưng khoé mắt không trông thấy rõ, khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy mái tóc của cô.

Lạc Dịch đi đến máy giặt, vừa định vứt quần áo vào lại thấy một mảnh vải đen xoắn nằm dưới đáy lồng. Anh tưởng là tất bèn cúi xuống nhặt, nhưng kéo ra lại thấy đó là một chiếc áo ngực bằng ren mỏng tang.

Cúp ngực được may bằng vải ren hoa văn trong suốt, chỉ có nói quan trọng mới đính hai nhuỵ hoa đào màu đen, khêu gợi đến mức khiến người ta máu nóng sôi trào.

Lạc Dịch chỉ biết câm nín.

Này! Anh quay đầu gọi.

Chu Dao không nghĩ là anh gọi mình nên vẫn bước đi. Lạc Dịch cau mày:

"Chu Dao, cô không nghe thấy tôi gọi hả?".

Chu Dao đã đi đến cửa chợt dừng bước.

Ôi chao, ông chủ Lạc gọi tôi cơ đấy! Cô lập tức quay đầu lại, vẻ mặt không biết là vui mừng hay kinh ngạc, hỏi: Gọi tôi làm gì?.

Lạc Dịch lập tức hất cằm về phía tay mình, đồng thời anh đung đưa ngón tay nhắc nhở khiến chiếc áo lót ren kia phất phơ trong không trung. Anh nắm hờ, nhẹ nhàng vung vẩy, thế là chiếc áo lót rói tọt xuống máy giặt.

Chu Dao không thấy rõ, ôm quần áo cùng cả bụng nghi vấn đi về phía anh, rướn cổ nhìn vào lồng máy giặt liền á khẩu. Cô ôm cả đống quần áo trong lòng, không có tay nào rảnh, nhưng vẫn mặt dày mày dạn, ranh mà nói:

"Ôi, bỏ sót rồi, ông chủ Lạc nhặt hộ tôi cái".

Lạc Dịch thản nhiên cúi người nhặt chiếc áo lót it vải đến thảm thương kia lên.

Chu Dao giả vờ bận bịu hất cằm chỉ giỏ quần áo trong lòng:

"Đặt lên đây giúp tôi với".

Lạc Dịch vứt áo lót của cô lên đống đồ.

Cảm ơn. Chu Dao đi về phía Tô Lâm Lâm, đảo mắt lia lịa rồi nghiêm túc nói với cô ấy:

"Đường Đoá thật là, quần áo của mình cũng không đến lấy".

Tô Lâm Lâm nhìn cô, thấy lạ:

"Ơ, đây không phải là của cậu sao? Trong ký túc xá, ngoài cậu ra thì ai dám mặc đồ lót khêu gợi thế chứ?"

Chu Dao nghẹn lời.

- Lâm

- Lâm

- cậu

- phiền

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!