Chương 18: (Vô Đề)

Đêm khuya ở Á Đinh, mưa gió phủ mờ dãy núi chập chùng, cả thế giới chìm trong đêm đen như mực, chỉ có góc phía tây của nhà nghỉ lập loè loé sáng.

Căn bếp sạch sẽ hơn Chu Dao tưởng tượng nhiều.

Cô quan sát xung quanh, Lạc Dịch lấy một gói mỳ trong tủ ra. Chu Dao hạch sách:

"Sao anh không hỏi tôi muốn ăn gì đã tự ý làm thế? Lỡ như tôi muốn ăn cơm chiên trứng thì sao?".

Lạc Dịch hỏi vặn: Cô có đói không?.

Chu Dao thật thà đáp: Đói.

Lạc Dịch:

"Đói bụng mà còn kén chọn à?".

Chu Dao á khẩu. Cô khẽ lườm anh rồi vừa quay đầu vừa vụng trộm cười một mình.

Cả ngọn núi đã chìm vào giấc nồng, chỉ có anh và cô còn thức.

Anh cầm nồi lấy nước, đặt lên lò rồi bật bếp. Ban đêm nhiệt độ thấp, nước không sôi nhanh được. Anh không chờ nổi bèn lấy điếu thuốc ra hút, giữa chừng nghe thấy tiếng máy sấy vang lên. Nhìn về phía phát ra tiếng động, cách anh không xa, Chu Dao đang nghiêng đầu, mái tóc đen như thác đổ.

Một tay cô cầm máy sấy, một tay phe phẩy tóc, thỉnh thoảng vung nhẹ, mái tóc dài bay lượn phất phơ. Cô còn vô thức chu môi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ và thuần khiết.

Một ngụm khói quay vòng trong khoang phổi anh rồi được nhả ra ngoài.

Lạc Dịch đi đến, rút đầu dây cắm máy sấy ra. Chu Dao bị cắt ngang, sững sờ ngẩng đầu.

Anh làm gì thế?

"Chỗ nấu ăn mà sấy tóc cái gì?" Lạc Dịch mắng cô, giọng điệu hơi khó chịu.

Chu Dao giật mình, cảnh giác nhìn anh rồi nhanh chóng kháng nghị:

"Tôi đâu có sấy tóc trong bếp".

Còn cãi cố à? Lạc Dịch cau mày, lạnh lùng nói.

"Phòng ăn cũng không được. Ra khu sinh hoạt chung đi".

Tôi không đi.

"Vậy thì đừng sấy nữa."

Không sấy thì thôi. Chu Dai cuộn dây máy sấy lại, bướng bỉnh hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

...

Lạc Dịch nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng mặc kệ, quay trở lại phòng bếp, mở nắp nồi ra xem, nước đã sôi rồi. Anh bỏ mỳ vào nồi, đảo vài lượt. Ở đây khí áp thấp, nước sôi nhưng nhiệt độ vẫn không cao, muốn mỳ mềm phải để thêm một lúc nữa.

Anh đậy nắp nồi lại, nhìn ra ngoài đại sảnh. Chu Dao không sấy tóc mà ngồi bên bàn, chống cằm trừng mắt nhìn vào khoảng không.

Lạc Dịch mặc kệ cô.

Đêm dài đằng đẵng lại yên ả quá mức khiến người ta cảm thấy mỏi mệt. Anh xoa mắt, dựa vào tường châm thêm một điếu thuốc, thỉnh thoảng nhìn về phía cô. Cô vẫn lẳng lặng ngồi đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bên ngoài gió táp mưa xa, trong nhà nước sôi sùng sục. Chỉ chốc lát sau, chiếc nồi bắt đầu kêu leng keng, mùi mỳ chín dần dần lan toả. Chu Dao ngửi thấy, khi nãy nói dối rằng đói bụng nhưng giờ lại thấy đói thật.

Cô quên hết chuyện vặt vãnh lúc trước, ánh mắt sáng lấp lánh chạy về phía anh hỏi: Xong chưa?.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!