Tại đấu trường quyền anh phi pháp.
Thi đấu kiểu này thường không có quy tắc, không có trật tự cũng không có văn minh. Hai bên như dã thú, cố gắng đánh bại đối phương bằng đủ mọi phương pháp tàn nhẫn. Dù là móc mắt, bẻ tay, bẻ chân, bẻ cổ, bản thân đều phải tự chịu trách nhiệm cho thương vong của mình.
Nhưng vì số tiền dành cho kẻ chiến thắng cực cao nên hoạt động phi pháp này vẫn thu hút vô số người đổ xô vào.
Ánh đèn trên võ đài chói loà như ban ngày.
Trận đấu đầu tiên vừa phân thắng bại, không khí tại khán đài đã sôi trào ngay tức khắc. Khán giả huýt sáo, hò reo khi đôi tuyển thủ tiếp theo lên sàn.
Khương Bằng dẫn Lạc Dịch, Chu Dao và một người anh em ngồi vào hàng ghế VIP, xoay đồng hồ trên cổ tay, cười nhạt nhìn xuống sân.
Người đi ra đầu tiên là một gã vạm vỡ cao to gần hai mét, vừa hét một tiếng, toàn thân đã cuồn cuộn từng khối cơ bắp, hệt như Người Khổng Lồ Xanh. Nhất là vết sẹo do dao chém dài ngoằng trên mặt càng khiến gã trông dữ tợn như thể người thú.
Sự xuất hiện của gã khiến khán giả bừng bừng nhiệt huyết, thoả thích gào thét.
Lạc Dịch liếc mắt lườm Khương Bằng, hắn ta khẽ nhếch đuôi mày, vẻ mặt hợm hĩnh vô cùng.
Tuyển thủ thứ hai lên đài là một người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp cường tráng. Trông hắn không khác lắm với mấy võ sĩ quyền anh bình thường, độc nhãn nham hiểm, thỉnh thoảng loé lên vẻ u ám.
Chu Dao vốn tưởng rằng khán giả sẽ không có phản ứng với người này, nhưng không ngờ mọi người lại cực kì nhiệt liệt đón chào hắn, tiếng hoan hô dậy thấu trời xanh. Lúc này cô mới chợt bừng tỉnh, e rằng đây chính là một vị tướng quân thường giành chiến thắng.
Quả nhiên...
Khương Bằng nhếch miệng cười:
"Biệt danh của hắn là Sát Thủ, thắng năm mươi tám trên sáu mươi trận. Rèn luyện thêm một khoảng thời gian ngắn nữa là có thể sang Mỹ thi đấu rồi".
Khương Bằng rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn Lạc Dịch:
"Ông chủ Lạc, lúc ở nhà nghỉ, tao thấy bản lĩnh mày không tồi đâu, đã đến đây rồi thì đừng lãng phí cơ hội tốt. Đàn ông mà, đi xuống thi đấu thử xem. Tuy hắn chuyên nghiệp nhưng đấu xong trận này cũng chịu không ít thương tích, đừng nói tao chèn ép khách đấy!".
Khương Bằng châm chọc, chỉ đầu thuốc về phía Lạc Dịch.
Đã phải gọi cả Sát Thủ gần như bách chiến bách thắng ra rồi còn ba hoa rằng không chèn ép người ta quá đáng sao? Chu Dao thầm nghiến răng. Nhưng vẻ mặt Lạc Dịch vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ quan sát tên Sát Thủ kia.
Hai tuyển thủ lần lượt lên đài, nhanh chóng khởi động.
Lạc Dịch chợt thản nhiên cất lời:
"Tôi không hề thông đồng với người khác hại Khương Hồng".
Một tiếng còi vang lên, hai bên lao vào đánh nhau. Gã khổng lồ gầm thét, vung nắm đấm tấn công tên Sát Thủ, tên Sát Thủ tránh né nhanh như chớp.
Khương Bằng nhìn võ đài, ánh mắt lạnh lùng loé sáng:
"Mày tưởng tao sẽ tin à?"
Không. Lạc Dịch khẳng định.
Câu trả lời này khiến Khương Bằng quay đầu lại nhìn anh.
"Nhưng tôi vẫn phải nói cho rõ ràng." Ánh mắt Lạc Dịch rời khỏi võ đài, nhìn sang Khương Bằng.
"Tôi không phải là kẻ gây ra cái chết cho em trai anh. Tuy không thể nói lý với anh được nhưng vẫn phải tỏ rõ lập trường".
Hai người đàn ông nhìn nhau, mạch nước ngầm tuôn trào nơi đáy mắt. Tuy khán đài ồn ào nhưng Chu Dao lại nghe rõ mồn một những gì họ nói.
Trên võ đài, gã khổng lồ tung cú đấm liên hoàn nhưng tốc độ lại chậm chạp, đánh hụt hết lần này đến lần khác. Tên Sát Thủ lủi như cá trạch, nhanh chóng tránh né giữa từng cú đòn của gã khổng lồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!