Chương 14: (Vô Đề)

Vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, Lạc Dịch nhanh chóng lục tìm khuôn mặt tương ứng trong trí nhớ.

Là gã đàn ông ở căn phòng bảy người 305 vào một tháng trước. Đêm Hạ Vận xảy ra chuyện, mọi người hoặc kinh hoàng tái mặt hoặc nổi giận đùng đùng, chỉ có hắn dửng dưng như đang đứng ngoài bàng quan.

Đêm Chu Dao và cô ả tóc xoăn xảy ra xung đột, người trong phòng mang vẻ mặt hoặc phức tạp trăm bề hoặc lo lắng nan giải, duy chỉ có hắn ngồi xem trò vui.

Mãi sau hắn mới lên tiếng, nói một câu điều đình:

"Chuyện này đến đây xem như chấm dứt, được chưa?".

"Là anh à? Đầu kia điện thoại không trả lời, dường như đang đợi Lạc Dịch xác định. Lạc Dịch cố gắng nhớ lại, lúc đăng kí thủ tục, tấm chứng minh thư hắn đưa ghi địa chỉ là thành phố C. Lạc Dịch khẳng định:"Anh tên là Khương Bằng.Trí nhớ của ông chủ Lạc tốt thật đấy!

"Đối phương cười tán thưởng, giọng trầm đục."Có chuyện gì không?

"Lạc Dịch hờ hững hỏi, lại rút thêm một điếu thuốc. Khương Bằng nói:"Mời ông chủ Lạc đến đây uống trà thôi. Lạc Dịch:Tôi không uống trà.Ông chủ Lạc không đến à?Không đến.

"Điều này ngoài dự tính của đối phương, người bên kia hơi khựng lại. Trước khi gã lên tiếng đã nghe thấy tiếng Lạc Dịch thờ ơ truyền đến:"Tôi kinh doanh nhà nghỉ, không phải là bảo mẫu nhà trẻ. Cô gái kia có xảy ra chuyện gì thì bạn bè của cô ấy tự nghĩ cách cứu. Mà có thật sự xảy ra chuyện đi nữa thì cunhx chẳng ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của nhà nghỉ tôi cả

". Khương Bằng im lặng vài giây mới bật cười ha hả:"Ông chủ Lạc, con người anh thú vị thật đấy! Thôi được, thôi được, nghe anh, uống trà xong sẽ để cô ta đi

". Rồi hắn chợt đổi giọng:"Có điều... vùng đất này một năm có mấy du khách đi lạc, không biết là bin người ta lừa hay bị sói tha mất nữa

". Lạc Dịch cầm điếu thuốc chưa châm, đôi môi mỏng mím lại."Ông chủ Lạc, hiện giờ trước cửa có một chiếc xe đang đỗ, anh em của tôi không kiên nhẫn lắm đâu. Nếu một phút nữa anh không ra, họ sẽ đi mất đấy!"

Lạc Dịch châm thuốc, điềm tĩnh rít vài hơi, tuy bề ngoài thản nhiên nhưng đầu óc anh lại nhanh chóng xoay chuyển, tìm kiến nhân vật có khả năng liên quan tới cái tên Khương Bằng này. Cuối cùng đã có kết quả.

Lạc Dịch chỉ biết một người ở cùng quận, cùng thành phố với địa chỉ trong giấy chứng minh nhân dân kia, vừa hay anh ta cũng họ Khương, tên Khương Hồng, có quan hệ khá thân thiết với anh.

Khương Hồng từng là ông chủ phòng bán đấu giá, chịu ảnh hưởng bởi một món đồ giả nên kinh doanh ế ẩm, tài chính kiệt quệ, sau khi phá sản liền nhảy lầu tự sát. Lạc Dịch và Khương Hồng là bạn thân, anh biết anh ta có một người anh trai, nhưng cũng chỉ là biết vậy thôi.

Anh suy đoán rất có khả năng đối phương lag anh trai của Khương Hồng. Nếu chỉ tìm anh trả thù cho hả giận thì Chu Dao hẳn không gặp nguy hiểm gì nhiều. Có điều, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt Chu Dao. Không biết lúc này cô có sợ hãi đến mức hoen đỏ vàng mắt không nữa.

Hơn nửa phút sau, chiếc xe kia sắp đề máy, Lạc Dịch bèn đứng dậy, ném mấy tờ tiền trong túi lên bàn, ra khỏi quán ăn. Trước khi lên xe, anh vội vã liếc nhìn một vòng xung quanh, thế nhưng không thấy Lục Tự đâu. Vậy mà anh lại kì vọng hắn ta sẽ theo dõi mình cơ đấy.

Lạc Dịch lạnh nhạt nhếch môi.

Điện thoại nhanh chóng bị thu mất, tầm mắt anh cũng dần mơ hồ.

Đây là một gian nhà kiểu Trung Quốc có sô pha và bàn trà làm bằng gỗ vàng, trên kệ âm tường đặt đủ loại chậu cảnh lớn nhỏ như thương tùng, cây khô... Bên cạnh kệ là chiếc đồng hồ gỗ đứng, quả lắc dao động qua lại.

Trên tường treo tranh thuỷ mặc, một bên là cửa kéo kiểu Nhật, trên cửa dán bức vẽ Tuế Hàn Tam Hữu*.

Chiếc bàn trước mặt bày biện tách trà và lò xông hương vấn vít khói, cùng đó là mùi đàn hương thoang thoảng.

Chu Dao hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.

Một người đàn oing thình lình bóp chặt cổ cô từ phía sau, tay cầm dao nhọn uy hiếp cô đứng dậy, đi ra cửa lên xe rồi áp giải cô đến đây suốt cả quãng đường một tiếng đồng hồ.

Một giờ ngồi xe, cô đã đến chỗ nào thế này.

Dọc đường đi, cô cố gắng ghi nhớ lộ trình, nghe thấy tiếng gió rất lớn. Chạy đến giữa chừng thì xe rời khỏi đường cái, chuyển sang đường đất. Có tiếng bò rống và ngựa hí. Đáng tiếc cô không quen thuộc khi này, không thể nào phán đoán được.

Vốn cô hơi sợ nhưng bây giờ ngồi đây nhìn người trước mặt, cô lại giữ được bình tĩnh.

Trước đó, Chu Dao không quan sát kĩ mấy người đàn ông phòng 305. Trong số ba người từng gặp qua hai lần xumg đột, ấn tượng của cô với người này là mờ nhạt nhất. Bây giờ đối mặt, cô cảm thấy hắn khác hẳn với dáng vẻ trầm tĩnh khi ở nhà nghỉ.

Vóc dáng Khương Bằng vô cùng cường tráng, đoan chinh, nhìn thêm vài lần còn toát lên vẻ nam tính. Hắn ngồi vắt chéo chân, hai tay dang rộng khoác trên sô pha, vẻ ngang ngược và tàn baoh hằn rõ trên vầng trán. Ngay cả hai gã lực lưỡng vẻ mặt lạnh tanh đứng phía sau cũng bị hắn lấn át.

Chu Dao căng thẳng suốt cả chặng đường, giờ đây cổ họng khát khô, cô bèn nâng chung trà lên uống một hớp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!