Chu Dao xoa trán, cảm thấy nơi anh chạm vào nong nóng, có khi còn in lên cả nốt ruồi mỹ nhân rồi ấy chứ! Cô vừa yên lặng đi lên cầu thang vừa miên man suy đoán.
Biết về các loại đá còn biết đánh nhau, trước kia Lạc Dịch làm nghề gì nhỉ? Lẽ nào là... vệ sĩ chuyên bảo vệ đá quý?
Chu Dao một bụng nghi ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra đã nghe tiếng Đường Đoá oang oang:
"Mình cảm thấy Chu Dao có nguy cơ thua rồi".
Chu Dao kháng nghị:
"Dám nói xấu sau lưng mình à?".
"Bọn mình đang đánh cược ấy." Hạ Vận cười nói:
"Xem cậu và ông chủ Lạc ai sẽ thu phục được ai".
"Đương nhiên là mình thu phục anh ấy rồi." Chu Dao hất cằm ngồi xuống giường, ôm lấy chiếc gối.
"Đừng quên kinh nghiệm chinh chiến tình trường của mình hơi bị phong phú đấy!".
Đường Đoá cười khanh khách, vạch trần không hề nể nang:
"Mấy kinh nghiệm hẹn hò của cậu chỉ để làm màu thôi, hiệu quả thực chiến chẳng khác gì đi xem mắt, chỉ có ăn cơm, xem phim vớ vẩn chứ gì".
Tô Lâm Lâm lẳng lặng chém thêm một nhát dao:
"Tỉ lệ thành công thấp ngang đi xem mắt luôn".
Chu Dao lườm hai người họ:Hai cậu im đi!.
Đường Đoá xoè bàn tay:
"Không tin mình với cậu tính tỉ lệ nhé! Cậu hẹn hò bao nhiêu người, trong số đó từng hôn hít, ăn ngủ với mấy người, tỷ lệ là một trên năm đúng không?".
Tô Lâm Lâm nhỏ đính chính:
"Một trên mười mới đúng!".
Chu Dao ném chiếc gối sang:
"Tô Lâm Lâm cậu phiền quá!".
Chu Dao ngã vật xuống giường, bĩu môi ngẫm nghĩ. Trước kia, cô chỉ tiếp xúc với mấy sinh viên nam, không ai giống như Lạc Dịch cả. So sánh như vậy, mấy nam sinh kia không phải kiểu 1+1 thì là 1x1, còn Lạc Dịch là 1234567 mũ 1234567 rồi.
Khó đối phó đây!
Nhóm Lâm Cẩm Viêm cần trang bị dã ngoại nhưng nhà nghỉ đã bán hết, Lạc Dịch liệt kê danh sách rồi lên trấn mua đồ. Sáng sớm, chiếc xe van dừng ngoài cửa nhà nghỉ, Chu Dao lẻn đến kéo cửa ghế lái phụ, thấy đặt túi lớn túi nhỏ bèn chuồn tới chỗ ngồi phía sau.
Ánh nắng ban mai ấm áp, Lạc Dịch bước nhanh ra khỏi nhà nghỉ, đến mở cửa ghế lái, nhác thấy có gì lạ liền liếc nhìn ra sau. Chu Dao đang ngồi chễm chệ trên đó, còn ra lệnh cho anh như bà chủ:
"Mau lên đây, lái xe đi!".
Lạc Dịch nhìn cô một giây nhưng không nói gì cả.
Lúc xe đi lên đường cái, nhìn gương chiếu hậu thấy cô muốn hạ cửa kính xuống, anh mới thản nhiên cất tiếng:Gió lớn!.
"À! Vậy không kéo xuống nữa." Chu Dao nghe lời đến lạ, áp sát mặt lên cửa kính ngắm khung cảnh bên ngoài.
Một tháng bẵng đi, quang cảnh trên đường đã thay đổi rất nhiều. Lần trước cô ngồi xe mô tô, núi rừng vẫn xanh ngát, giờ đây cây cối đã úa tàn, cả dãy núi như khoác lên chiếc áo vàng rực rỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!