Chương 8: Nguyện ước cho ngàn năm

Đàn chị?

Ừ?

"Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của chị là gì?"

"Ồ, quên nghĩ rồi. Còn cậu?"

Ừ?

"Ước nguyện cho thiên niên kỷ tới của cậu?"

"Ban ngày không phải đã viết cho chị rồi sao?" cậu mơ hồ đáp lại qua làn khói.

Nguyện cho em một đời yên ổn, có người yêu và mãi được người yêu.

Ngày cuối cùng của năm 1999 y hẹn mà tới.

Tan học, tất cả mọi học sinh đều hưng phấn. Đêm cuối cùng trước thềm năm mới, trước thềm chuyển giao giữa hai thế kỷ, đồng thời còn là giữa hai thiên niên kỷ, là thời khắc ngàn năm mới gặp một lần, mọi người cùng bàn bạc xem nên tới đâu canh đêm đón năm mới thiên niên kỷ mới.

Trần Quân nhảy lên bàn học, cuộn sách làm loa bắc, lớn giọng kêu gọi:

"Tám giờ tối nay, tăng một tới nhà tao mở tiệc nướng ngoài sân, tăng hai đi trượt băng, tăng ba ra đường chơi với đốt pháo hoa. Cùng nhau đếm ngược!"

Cả lớp hoan hô như sấm dậy, nhiệt liệt hưởng ứng.

Trần Quân nhảy xuống bàn học, vỗ vai Chu Lạc: Đừng quên đấy!

Chu Lạc ừ một tiếng ngắn gọn, trong lòng lại chỉ muốn ở cạnh Nam Nhã.

Trương Thanh Lý quay đầu liếc cậu một cái, không thấy có gì khác lạ.

Vừa ra khỏi cổng trường, Chu Lạc theo lệ tách khỏi đám bạn, rẽ vào đường nhỏ chạy như bay, hôm nay là ngày kết thúc của một thế kỷ! Là ngày cuối cùng của thiên niên kỷ!

Bạn sẽ trải qua một ngày như vậy với ai?

Cậu thiếu niên hứng chí tru lên một tiếng vang dội như sói khiến chim muông trong rừng giật mình bay tán loạn.

Chu Lạc phi qua bờ tường thấp, trượt theo sườn núi, đến cửa sau của tiệm xường xám, kích động muốn đẩy cửa đi vào, chợt nghe thấy giọng đàn ông:

"…Em muốn anh phải cầu xin em đến chừng nào?"

Chu Lạc dừng bước, nhíu mày, không nghĩ đến Từ Nghị vậy mà vẫn còn quấy rầy Nam Nhã. Cơn tức bốc lên đầu thôi thúc cậu vọt vào trong đuổi người, nhưng vừa nghĩ đến hiện giờ đang là thời điểm nhạy cảm, nếu như bị Từ Nghị vin vào làm lớn chuyện thì chỉ gây thêm phiền phức cho Nam Nhã, thế là ngừng lại.

"Nam Nam, anh thật sự biết lỗi rồi, em còn muốn anh phải làm sao nữa? Anh yêu em vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh thề tuyệt không đụng vào một ngón tay của em, sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Anh chỉ là đôi lúc nhất thời nóng nảy, sau này sẽ tự kiềm chế lại, em sao lại không tin anh."

Giọng hắn cực kỳ thành khẩn, so với Từ Nghị lúc đánh người cứ như hai người khác nhau.

Đừng tin lời hắn! Chu Lạc siết chặt nắm đấm.

Giọng Nam Nhã nghe không rõ lắm, nhưng có thể nhận thấy nàng không còn kiên nhẫn, tựa hồ không muốn nhiều lời:

"Cái kiểu ăn năn ba năm không đổi này, tôi sớm đã chẳng tin nữa rồi."

Phịch một tiếng, có người quỳ xuống, chắp tay, người đàn ông hết lời tạ lỗi xin xỏ. Nam Nhã thật lâu không nói tiếng nào, Chu Lạc không biết tình huống bên trong ra sao, rất sợ Nam Nhã mềm lòng, chỉ hận không thể xông vào quyết định thay Nam Nhã.

Nhưng Nam Nhã thủy chung không tỏ vẻ gì, một hồi lâu sau những lời sám hối ăn năn rốt cuộc cũng dừng lại. Chuyển thành oán hận:

"Sao tuyệt tình thế hả? Đến nhìn cũng không muốn liếc tôi một cái? Biết ngay cô lại dan díu với thằng khác mà! Thằng nào? Đỗ Thanh? Giang Trí? Hứa Minh Vũ? Hay lại là Lâm Phương Lộ…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!