Nàng buông mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, cứ như đang nói một chuyện gì đó cực kỳ hoang đường.
"… Tôi cứ ngỡ rằng cậu không giống bọn họ."
Được nghỉ hai ngày, Trần Quân nhiều lần đến tìm Chu Lạc rủ đi chơi, khi thì rủ ra ao bắt cá về nướng, khi thì rủ bẻ trộm ngô đào trộm khoai để lụi ăn, Chu Lạc chỉ vùi đầu luyện làm bài thi, lần nào cũng từ chối.
Nhưng lần đầu tiên Trần Quân đến, Chu Lạc lại kín đáo đưa cho cậu ta hai mươi que kem rồi không nói lời nào mà đóng cửa. Trần Quân ôm một đống kem que, đứng ở cửa mà trố mắt ngơ ngác.
Chu Lạc đang chăm chú giải đề đại số, từ cửa sổ bỗng hắt vào một cái bóng, in lên bài làm của cậu mãi không rời đi, ngẩng đầu nhìn lên, Trương Thanh Lý đang đứng bên ngoài. Chu Lạc giải đề đã được một nửa, đầu óc rất nhanh xoay chuyển, không chút nghĩ ngợi cúi đầu tiếp tục làm bài.
Trương Thanh Lý nhịn không được, mở miệng:
"Cậu trốn ở đây tránh tớ?"
Không có. Cây bút trên tay Chu Lạc cọ lên mặt giấy nghe loạt xoạt.
"Không tránh tớ, vậy mà Trần Quân bao lần đến rủ cậu đi chơi đều không được?" Trong giọng Trương Thanh Lý mơ hồ có chút giận dỗi.
Muốn ôn tập.
Chu Lạc cũng không ngẩng đầu lên.
"Mới vừa thi bài sát hạch hằng tháng xong đã lao vào ôn tập, chẳng giống cậu chút nào."
Chu Lạc dừng một chút, ngẩng đầu, những ngón tay theo thói quen quay quay cái bút:
"Vậy cậu xem giờ tôi đang làm gì?"
…
"Hay cậu có muốn vào kiểm tra bài làm của tôi không?" Chu Lạc hỏi.
Trương Thanh Lý đưa mắt nhìn chồng bài thi chất cao trên bàn cậu, lắc đầu.
Chu Lạc lại cúi đầu tiếp tục giải toán.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Trương Thanh Lý tìm chuyện để nói:
"À, cậu biết không? Thím Hồ Tú lại vào viện rồi."
Ồ…sao vậy?
"Hình như cảnh sát đang điều tra lại cái chết trước đó của chồng thím ấy, không biết sao lại lộ ra tin tức để cả trấn biết, có người đặt điều nói xấu, thím Hồ Tú đi trên đường nghe người ta chỉ trỏ, lại tức đến phát bệnh."
Ờ. Chu Lạc hững hờ.
Bầu không khí lại càng trở nên sai sai.
Trương Thanh Lý đứng thêm chốc lát, mềm giọng xuống nói:
"Chu Lạc, chuyện hôm đó coi như chưa xảy ra, chúng ta lại như trước đây đi."
Chu Lạc hơi dừng lại, một giây sau, ừ một tiếng, lại tiếp tục làm bài.
Trương Thanh Lý cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy ngày đó mình quá chủ động, không biết xấu hổ; nhưng ngay sau đó lại đau đầu phiền não, Chu Lạc dường như vẫn luôn như vậy, cô hỏi cậu câu gì cậu đều kiên trì giải đáp, kể chuyện tiếu lâm cậu cũng sẽ cười, đối với bạn cùng lớp đều hòa nhã thân thiện, nhưng cũng chẳng đặc biệt thân thiết với ai; sau chuyện kia, quan hệ giữa hai người chẳng tiến thêm bước nào, thái độ của cậu đối với cô cũng không có gì thay đổi.
Rốt cuộc cậu thích kiểu con gái nào?
Dưới cầu thang vang lên tiếng bước chân bình bịch, Khương Băng Băng còn chưa leo tới sân phơi đã nghe thấy tiếng gọi vọng đến:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!