Chương 17: Hoa trong gương, trăng trong nước

"Nam Nhã, tôi yêu em mà."

Nam Nhã nhắm mắt, những giọt lệ theo khóe mắt chảy vào chân tóc, nàng ôm chặt lấy cơ thể run lẩy bẩy của cậu, nước mắt nàng cũng lã chã không ngừng, há miệng, muốn nói gì đó, lại không thốt lên nổi chữ nào.

Chu Lạc, tôi cũng yêu cậu.

Thật đấy, Chu Lạc, tôi cũng yêu cậu.

Đúng vậy, bắt đầu từ mùa hè năm trước, nàng đã muốn giết Từ Nghị.

Mùa hè năm ngoái, sau vụ cưỡng hiếp nàng tại nhà, Từ Nghị đã bắt đầu uống thuốc. Bác sĩ có nghĩa vụ bảo mật chuyện riêng tư của bệnh nhân. Mà Từ Nghị không muốn để người khác biết được hắn phải uống thuốc an thần, vậy nên Trần Linh không biết. Nhưng Nam Nhã biết, bởi vì…nàng muốn hắn phải chết.

Nàng vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, cơ hội hắn uống rượu. Từ Nghị không uống rượu, kể cả khi tiếp khách làm ăn cũng không uống, chỉ uống khi hẹn hò với Trần Linh.

Nàng đã sớm biết hai người họ bí mật hẹn hò từ lâu, nhưng vẫn làm bộ như không hề hay biết, mỗi ngày nàng đều cố gắng hình thành thói quen cho hắn, khiến hắn cứ đúng năm giờ rưỡi là uống thuốc, lại điều chỉnh mốc thời gian này khớp với thời gian hắn gặp Trần Linh.

Sinh nhật nàng hôm đó Trần Linh đến nhà là do nàng bày kế hoạch, để xác định xem Từ Nghị có thực sự uống rượu hay không. Buổi tối khi Chu Lạc vào nhà, thức ăn trên bàn vẫn còn y nguyên, là do nàng trì hoãn giờ ăn cơm, không để Từ Nghị chết vào bữa ấy.

Trần Linh cho rằng nàng muốn níu kéo Từ Nghị, cũng là do nàng cố tình đánh lừa, nàng nắm rất rõ tâm tư của Trần Linh. Ả ta rơi vào tròng của nàng, vừa nghe nói nàng muốn nhân kỉ niệm ngày cưới lấy lòng Từ Nghị liền cố ý xin nghỉ ở nhà để chuẩn bị bữa cơm.

Xế chiều hôm ấy, nàng xác định được Trần Linh đã xin nghỉ, biết mình có thể bắt đầu kế hoạch được rồi. Trần Linh muốn trêu ngươi nàng, muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Từ Nghị quan trọng hơn nàng, lại không biết rằng nàng yêu cầu Từ Nghị sáu giờ về nhà, hắn nhất định sẽ rời đi.

Mà nàng thậm chí còn chẳng cần ra tay, chỉ cần chờ Chu Lạc đến sửa máy vi tính cho mình. Khi nàng tìm cậu sửa cát

-xét, chính cậu đã nói, cậu biết sửa.

Không, nàng còn làm nhiều hơn thế.

Cũng là bắt đầu vào mùa hè năm trước, trong tiệm quần áo có một món, đặc biệt chuẩn bị cho Trần Linh. Nàng chỉ bán duy nhất một chiếc váy đỏ, biến Trần Linh thành tiêu điểm. Mà nàng nếu muốn làm một chiếc khác giống hệt vậy thì quá đơn giản.

Người trong toàn trấn đều bị nàng lấy ra làm công cụ điều khiển, tất cả mọi người đều điên cuồng công kích Trần Linh.

Lời đồn về hộp thuốc là do nàng tung tin, thân phận của nhân chứng cũng là do nàng gián tiếp tiết lộ cho Trần Linh biết, trực tiếp dẫn đến xung đột giữa Trần Linh và người trong trấn, trở thành nhân tố cuối cùng bức Trần Linh sụp đổ.

Chu Lạc nói:

"Ngày đó kỳ thực em không cần phải ra khỏi cửa, không cần phải kéo tôi đến làm chứng cứ vắng mặt. Nhưng em muốn giả trang thành Trần Linh để mọi người chứng kiến. Em muốn Trần Linh trải nghiệm cảm giác bị toàn bộ người trong trấn đổ oan thóa mạ, chứ không thật sự muốn cô ta tự sát."

Con ngươi Nam Nhã khẽ động, nụ cười nhạt nhẽo hiện lên khuôn mặt.

Chu Lạc mơ hồ rợn tóc gáy: Em…

"Tôi đã tính đến, cô ta nhất định sẽ tự sát." Nam Nhã cười chẳng chút tiếu ý, nói,

"Nếu không thì biết Từ Nghị chết chắc rồi, tôi cần gì phải cải trang thành cô ta ra ngoài đường?"

Nàng bỗng chốc thản nhiên như vậy khiến Chu Lạc chân tay luống cuống: Vậy em…

Cậu định nói gì đó, vậy nhưng trong nháy mắt cậu cũng chẳng biết mình định nói gì. Miệng cậu đắng ngắt như trào dịch mật, đau đớn đến nỗi dường như chỉ động một cái thôi cũng đủ khiến toàn thân vỡ vụn.

"Tất cả mọi người, đều bị em điều khiển và lợi dụng."

"Không phải. Là chính họ tự che mờ mắt mình, chính họ tự điều khiển nội tâm của mình." Nam Nhã nói,

"Trong cái trấn này, mỗi người đều mang tội sát nhân. Bàn tay của mỗi người đều dính máu Trần Linh."

Nàng đùa bỡn cả trấn, trả thù cả trấn.

Chu Lạc đờ đẫn chốc lát, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!